Đối với mấy người đang khuyên can, trên mặt Bảo Bảo lại tràn đầy kiên quyết nói: “Không được! Loại cầm thú này hôm nay ta phải dạy bảo cho hắn một trận mới được, nếu không sau này hắn sẽ hại càng nhiều hơn nữa.”
Lúc Bảo Bảo nói cũng đồng thời từng bước từng bước đi về phía Âu Dương Phách Thiên, Âu Dương Phách Thiên miệng hùm gan sứa nói: “Ngươi đừng có qua đây, Tô Bảo Bảo ta cảnh cáo người, ta là hoàng tử của Dạ Lan quốc, chuyện lúc trước ở Bích Ba viên ta không so đo với ngươi, nếu bây giờ ngươi làm ta bị thương ta nhất định sẽ khiến ngươi có kết cục không được tốt lành.”
Ngoài miệng Âu Dương Phách Thiên tuy vẫn nói lời mạnh miệng nhưng biểu tình rõ ràng có thể nhìn ra là đang sợ hãi, vừa nói vừa vô thức lùi về phía sau.
Lúc trước Âu Dương Phách Thiên đã từng bị dạy dỗ vẫn chưa quên, trong lòng cậu ta rõ Bảo Bảo không phải loại dễ bắt nạt như bề ngoài, nếu như thật sự động thủ chắc chắn không phải là đối thủ của Bảo Bảo.
Lúc này Bảo Bảo đã đi đến trước mặt Âu Dương Phách Thiên, ngay lúc Âu Dương Phách Thiên định mở lời, cả người Bảo Bảo đột nhiên nhảy lên, giống như con cóc bay về phía Âu Dương Phách Thiên.
Thấy Bảo Bảo nói động thủ là động thủ ngay, Âu Dương Phách Thiên vô thức lùi về sau. phản ứng đầu tiên của cậu ta là nhanh chóng tránh né công kích đánh tới của Bảo Bảo, đã không còn bất kỳ ý nghĩ ganh đua gì với Bảo Bảo nữa rồi.
Chỉ là cho dù Âu Dương Phách Thiên có chủ động tránh né trước đi chăng nữa cũng không thể tránh thoát khỏi đòn đánh của Bảo Bảo như cũ.
“Bốp.”
Một tiếng giòn giã vang lên, bàn tay Bảo Bảo mạnh mạnh mẽ mẽ rơi trên mặt Âu Dương Phách Thiên, nhìn động tác tát mặt tự nhiên cùng tư thế phóng khoáng của Bảo Bảo chắc chắn là kế thừa phong thái của Tô Tử Mạch.
Tuy rằng tuổi tác của Bảo Bảo không lớn nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, một bạt tai này khiến nửa bên mặt của Âu Dương Phách Thiên thoáng cái đã sưng phồng cả lên, còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy bàn tay đỏ nhạt in lên đó nữa.
Mấy người bạn học sau lưng Bảo Bảo thấy cảnh này đều trợn tròn mắt kinh ngạc, chúng không không ngờ là Bảo Bảo lại thực sự dám đánh Âu Dương Phách Thiên.
“Tô Bảo Bảo ngươi dám đánh ta.”
Âu Dương Phách Thiên tức giận ôm bên má bị đánh, so với sự đau đớn như cháy da cháy thịt trên mặt, thì trong lòng cậu ta mới thực là đau đớn hơn cả.
Bản thân đường đường là hoàng tử Dạ Lan quốc vậy mà lại bị Bảo Bảo trước mặt biết bao người như thế cho ăn bạt tai, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này cậu ta còn có thể gặp ai được nữa chứ.
Thấy mặt mày Âu Dương Phách Thiên tràn đầy tức giận, Bảo Bảo lại vô cùng bình tĩnh nói: “Vừa rồi chủ là dạy bảo cho ngươi một chút mà thôi, mẫu thân ta từng nói, trẻ ngoan là biết sai mà sửa, ta cho ngươi một cơ hội sửa sai, nếu còn có lần sau thì không đơn giản vậy nữa đâu, chúng ta đi.”
Nói xong Bảo Bảo quay người bỏ đi, mấy người đứng xem thấy vậy mới hoàn hồn, vội theo sau Bảo Bảo rời khỏi.
Mắt Âu Dương Phách Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bảo Bảo rời đi, cho đến khi bóng lưng của Bảo Bảo hoàn toàn biến mất, ánh mắt cũng không hề dời đi, sát ý trong mắt cũng không giấu giếm.
“Tô Bảo Bảo, ngươi đợi đấy, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Phải mất một lúc, Âu Dương Phách Thiên nắm chặt tay, nghiến răng nói ra một câu ngoan độc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bảo Bảo đích thân đưa mấy bạn học đó về nhà, lúc Bảo Bảo chuẩn bị trở về, đột nhiên có người gọi: “Tô lão đại, sau này huynh nhất định phải cẩn thận hơn nữa, hôm nay huynh đánh Âu Dương Phách Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Nghe được lời nhắc nhở của đối phương Bảo Bảo không khỏi bật cười nói: “Hừ! Dựa vào hắn thì có thể làm gì ta được chứ, hắn cũng còn dám xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ cho hắn một trận nữa.”
“Tô lão đại huynh cũng không thể không thể thiếu cảnh giác, Âu Dương Phách Thiên không đánh lại huynh nhưng hắn sẽ tìm người đến giúp, trong hoàng cung không thiếu cao thủ đâu.”
“Phải đó, ta nghe nói sư phụ của Âu Dương Phách Thiên là thống lĩnh thị vệ trong hoàng cung, huynh có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của người đó.”
Lúc này Bảo Bảo cũng nhìn ra được bọn họ là thật lòng quan tâm đến mình, cười nói với mấy người họ: “Được rồi, những lời mọi người nói ta đều hiểu, ta sẽ cẩn thận.”
An ủi mấy người xong, Bảo Bảo quay đầu lại chuẩn bị về nhà, lúc nãy mặt trời đã sắp lặn, nếu còn không chịu về nữa thì e là mẫu thân sẽ lo lắng.
Bảo Bảo đi được vài bước, mắt thấy sắp về đến vương phủ, đột nhiên bảo Bảo dừng bước.
Chỉ thấy tai Bảo Bảo đột nhiên động động vài cái, rồi nghiêng đầu về một con hẻm nhỏ bên cạnh đi tiếp.
Vốn dĩ Bảo Bảo định đi đường lớn về nhà, nhưng một lúc sau Bảo Bảo đột nhiên đổi ý, trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh, trực tiếp cất bước đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
“Trương thống lĩnh, tên tiểu tử thối kia hình như thật sự qua đây, chính hắn đã bắt nạt ta, ngươi nhất định báo thù thay ta.”
“Hoàng tử điện hạ yên tâm dù kẻ bắt nạt hoàng tử điện hạ là ai đi chăng nữa cũng đều là kẻ thù của Dạ Lan quốc, thuộc hạ nhất định sẽ thay hoàng tử điện hạ xả giận.”
Trong góc sâu của con hẻm, Âu Dương Phách Thiên phẫn hận nhìn Bảo Bảo đang từ xa đi tới.
Mà bên cạnh Âu Dương Phách Thiên có một nam nhân trung niên đứng cùng, sau nam nhân đó còn có năm sáu binh lính mặc võ trang, nhìn dáng dấp bọn họ rõ ràng là đến để phục sẵn.
Mắt thấy Bảo Bảo từng bước tới gần, nắm đấm của Âu Dương Phách Thiên cũng ngày càng siết chặt, nụ cười trên khóe miệng càng khó che giấu.
Vừa nghĩ đến thù của mình chẳng mấy là báo được, trong lòng Âu Dương Phách Thiên không khỏi hưng phấn, thậm chí lúc này trong đầu cậu ta đang nghĩ. Được rồi! đợi lát nữa sẽ dùng cách gì để báo thù Bảo Bảo.
“Bắt hắn lại cho ta.”
Đúng vào lúc Bảo Bảo vào vòng mai phục Âu Dương Phách Thiên tức giận hô lên, thống lĩnh thị về mà mấy tên binh lính từ chỗ ẩn nấp đồng loạt nhảy bổ về phía Bảo Bảo.
Những binh lính này đều là những đại hán cao to vạm vỡ, ai nấy đều là người tu luyện, tu vi của Trương thống lĩnh lại càng đạt tới cấp bậc linh thánh.
Nhiều người như vậy cùng đối phó với một đứa bé như Bảo Bảo, dù nhìn thế nào thì đây cũng là một trận đấu không cân sức, Bảo Bảo có thế nào cũng không thể thoát khỏi mấy người này được.
Trương thống lĩnh dẫn đầu muốn bắt lấy Bảo Bảo để thể hiện cho thật tốt trước mặt Âu Dương Phách Thiên, nhưng lúc hắn ta thấy được nụ cười mỉa mai trên môi Bảo Bảo, trong lòng Trương thống lĩnh đột nhiên run lên.
Đứa nhỏ này sao lại bình tĩnh điềm đạm đến thế.
Chuyện càng khiến Trương thống lĩnh bất an hơn nữa là, trong mắt Bảo Bảo ngoài trừ khinh thường và coi nhẹ ra còn giống như đang nhìn một tên ngốc.
Chỉ là lúc này có muốn quay đầu cũng đã không còn kịp rồi, Trương thống lĩnh chỉ có thể kiên trì đưa tay về phía Bảo Bảo bắt lấy.
Thấy lòng bàn tay càng ngày càng gần Bảo Bảo, nhưng bước chân của Bảo Bảo rõ ràng là không hề động đậy, mà thân thể đã đột nhiên lùi về phía sau vài bước, thoát ra khoảng trống.