Mục lục
Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim - Thanh_Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng như thế của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần không nhịn được cười nói: "Bảo Bảo không cần nôn nóng như vậy, bây giờ phụ thân và mẫu thân đưa con đi xem món quà kia."

Vừa nói Dạ Ly Thần vừa nháy mắt với Tô Tử Mạch, sau đó hai người cùng nhau đưa Bảo Bảo đến nơi huấn luyện, Hắc Vân Giao đang ở đó chờ bọn họ.

Sau khi đoàn người đi vào nơi huấn luyện, Bảo Bảo liếc mắt một cái đã thấy Hắc Vân Giao thật lớn, lúc này Tô Tử Mạch cười nói với Bảo Bảo: "Bảo Bảo, lúc trước không phải con nói muốn có Hắc Vân Giao này làm sủng vật sao? Đây chính là món quà phụ thân và mẫu thân cùng nhau chuẩn bị cho con."

Bảo Bảo nghe vậy vẻ mặt hoang mang nói: "Mẫu thân người lừa con, Hắc Vân Giao kia rõ ràng là màu đen, con đại xà này lại là màu trắng, đây hoàn toàn không phải là Hắc Vân Giao."

Tô Tử Mạch nghe vậy nhất thời có chút dở khóc dở cười, Hắc Vân Giao này đã tiến hóa biến sắc, nhưng mà Hắc Vân Giao vẫn là Hắc Vân Giao đó, bình thường Bảo Bảo rất thông minh nhưng lúc này lại biểu lộ ra một chút hồn nhiên và ngay thẳng của đứa trẻ nhỏ.


Thấy Bảo Bảo không tin Tô Tử Mạch trực tiếp quát với Hắc Vân Giao: "Hắc Vân Giao, ngươi nói cho Bảo Bảo xem ngươi có phải là Hắc Vân Giao trước kia không. Nếu đúng thì ngươi hãy gật đầu đi."

Hắc Vân Giao này lúc trước cũng coi như cùng nhau trải qua hoạn nạn với Tô Tử Mạch, cái mạng này của nó coi như là Tô Tử Mạch cứu, lúc này nghe Tô Tử Mạch nói Hắc Vân Giao vội vàng gật đầu không ngừng với Bảo Bảo, cái đầu to gật lên gật xuống ngược lại có chút đáng yêu.

Bảo Bảo vừa thấy không nhịn được vỗ tay cười nói: "Mẫu thân người xem, nó thật sự gật đầu, thật là thú vị, mẫu thân, con có thể đi lên đầu của nó không?"

Lúc này Bảo Bảo nổi lên ý muốn đùa giỡn. Lần này không đợi Tô Tử Mạch lên tiếng Hắc Vân Giao cũng rất khôn ngoan nằm sấp thân mình xuống, trực tiếp đặt đầu tới trước mặt Bảo Bảo.

Ban đầu Hắc Vân Giao này đã có linh trí nhất định, sau khi tiến hóa tới ma thú cấp tám chỉ số thông minh lại tiến bộ, nó đã xem Tô Tử Mạch như chủ nhân của mình, Bảo Bảo này nếu là con của Tô Tử Mạch thì phải là tiểu chủ nhân của nó. Lúc này đương nhiên phải lấy lòng tiểu chủ nhân mới được.

Bảo Bảo thấy vậy lại càng mừng rỡ, nhún người nhảy lên đứng trên đầu Hắc Vân Giao, lúc này Hắc Vân Giao cũng chầm chậm ngẩng đầu thẳng người, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần chỉ có ngửa mặt mới có thể nhìn thấy Bảo Bảo.

"Phụ thân mẫu thân, hai người xem con có oai không?". truyện teen hay

Bảo Bảo đứng trên đầu Hắc Vân Giao, hai tay nhỏ bé chống bên hông hét lớn với Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, giống như một đại tướng quân chiến thắng trở về.

Thấy Bảo Bảo chơi vui như vậy Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cùng lúc nở nụ cười cưng chiều, sau đó Bảo Bảo lại xem Hắc Vân Giao như con ngựa lớn, bắt đầu ra lệnh cho Hắc Vân Giao chạy băng băng khắp nơi trong chỗ huấn luyện, chơi thật vui.

Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng tìm một chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, nhìn Bảo Bảo chơi đùa ở đó, đột nhiên Tô Tử Mạch nói: "Lần này cảm ơn ngài, đêm qua nếu không có ngài giúp đỡ, có thể ta đã bị vây trong trận pháp kia không ra được."

Cuối Tô Tử Mạch nói ra lời cảm tạ với Dạ Ly Thần, thật ra những lời này nàng đã muốn nói sớm, chuyện đêm qua hiển nhiên là Thi Thanh Nghiên đã sớm lên kế hoạch.

Tuy lúc ấy Dạ Ly Thần không trực tiếp ra tay giúp vội, Tô Tử Mạch cũng là dựa vào bản thân, thời khắc mấu chốt thành công tăng tu vi mới thoát ra được trận pháp kia, nhưng trong lòng Tô Tử Mạch hiểu rõ nhất định Thi Thanh Nghiên còn chuẩn bị hậu chiêu khác.

Nếu Dạ Ly Thần không có mặt ắt hẳn Thi Thanh Nghiên còn có những thủ đoạn thâm độc hơn đang chờ nàng, cho nên chuyện này Tô Tử Mạch vẫn nên cảm tạ Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần nghe những lời của Tô Tử Mạch thì xua tay cười nói: "Giữa ta và nàng không cần khách khí như thế, cho dù nàng phủ nhận hay thừa nhận, Bảo Bảo cũng đã là đứa nhỏ lớn như vậy rồi, có một số việc cho dù nàng muốn phủ nhận cũng không thể."

Nói xong Dạ Ly Thần đột nhiên Dạ Ly Thần nhìn qua phía Tô Tử Mạch, trong ánh mắt lại mang theo một chút kiên quyết và bá đạo.

Tô Tử Mạch bị Dạ Ly Thần nhìn như vậy trong lòng đột nhiên có chút kích động, theo bản năng nói sang chuyện khác: "Ta cũng chỉ cảm ơn ngài hai câu ngài lại còn được voi đòi tiên. Tuy rằng chuyện tối qua ngài có công lao, nhưng ngài cũng đừng quên đầu sỏ gây nên chuyện này chính là muội muội tốt Thi Thanh Nghiên của ngài."

Vừa nói đến Thi Thanh Nghiên, giọng điệu Tô Tử Mạch lại lạnh lùng nghiêm nghị hơn vài phần, đối với việc làm của Thi Thanh Nghiên trong lòng Tô Tử Mạch muốn nói không oán giận đó là không thể, nhưng Tô Tử Mạch nể mặt Dạ Ly Thần mới không vạch trần Thi Thanh Nghiên thôi.

Lần này Thi Thanh Nghiên lại càng táo tợn muốn trực tiếp giết Tô Tử Mạch, điều này đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng, vừa hay nhân cơ hội này Tô Tử Mạch trút hết oán hận trong lòng với Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch tức giận như thế, vẻ mặt cũng ảm đạm hơn, thở dài nói: "Phu nhân, lần này Thi Thanh Nghiên quả thật là đã sai, nếu người khác dám làm thế với nàng tất nhiên vi phu đã sớm băm hắn ra làm trăm mảnh, nhưng thân phận của Thi Thanh Nghiên này quả thật có chút đặc thù, vi phu không thể ra tay với nàng ta được."

Dạ Ly Thần vừa nói xong trong lòng Tô Tử Mạch lại càng thêm khó chịu, nhưng đồng thời cũng càng thêm tò mò.

Lúc trước Tô Tử Mạch cũng nghe nói qua, phụ thân Thi Thanh Nghiên năm đó là trưởng lão của điện Lăng Vân, còn có ơn cứu mạng Dạ Ly Thần, nhưng tình huống cụ thể nàng cũng không rõ.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch thừa cơ hỏi: "Thân phận của Thi Thanh Nghiên ta cũng nghe qua một chút, ta biết phụ thân nàng ta từng có ơn cứu mạng ngài, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ngài nói cho ta nghe một chút đi."

Đối diện với câu hỏi của Tô Tử Mạch Dạ Ly Thần đột nhiên nhắm hai mắt lại, dường như đang nhớ lại chuyện quá khứ, trong lúc đó vẻ mặt lại thêm vài phần cô đơn và bi thương.

Tô Tử Mạch thấy biểu tình của Dạ Ly Thần nhất thời đau lòng, lúc này đột nhiên Tô Tử Mạch có chút hối hận, xem ra nhất định là Dạ Ly Thần không muốn nhắc hay thậm chí nhớ tới chuyện cũ, sớm biết như vậy vừa rồi bản thân không nên hỏi như vậy.


Ngay tại lúc Tô Tử Mạch đang nghĩ có nên chuyển chủ đề không, Dạ Ly Thần lại đột nhiên mở mắt nói: "Chuyện này chính là chỗ đau lớn nhất trong lòng vi phu, vốn dĩ vi phu không muốn nhắc đến với bất kỳ ai, nhưng nàng chính là thê tử của vi phu, nàng đã hỏi vậy vi phu nói cho nàng cũng không sao. Chuyện này còn phải quay ngược về mươi tám năm trước."


Tô Tử Mạch nghe vậy nhất thời nổi dậy lòng hiếu kỳ, mười tám năm trước Dạ Ly Thần vẫn còn là một đứa nhỏ năm sáu tuổi, cũng không khác mấy với Bảo Bảo bây giờ. Đứa nhỏ ở tuổi này lẽ ra nên được phụ mẫu che chở, sung sướng mà trưởng thành mới đúng.


Nhưng xem vẻ mặt và giọng điệu của Dạ Ly Thần, tuổi thơ của hắn hiển nhiên cũng không may mắn như cục cưng.


Quả nhiên Dạ Ly Thần nói tiếp: "Lúc ấy phụ thân ta là điện chủ của điện Lăng Vân, nhưng mà ở điện Lăng Vân đã có sự thay đổi lớn, vừa có kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu lại có nội gián làm loạn, phụ thân ta bận xử lý công việc trong điện lao lực quá độ, mẫu thân ta tuy là nữ nhân nhưng cũng không hề thua nam nhân vẫn giúp đỡ cha ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK