Mục lục
Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim - Thanh_Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Dao rất hiểu muội muội Tô Tử Mạch này, vừa rồi khi Tô Tử Mạch kêu đau, trên miệng vẫn nở nụ cười, nhìn thoáng qua cũng biết là đang giả vờ.

Với kỹ năng diễn xuất kém cỏi như vậy, Dạ Ly Thần không có lý do gì mà không nhận ra, nhưng Dạ Ly Thần lại bị Tô Tử Mạch đánh lừa một cách dễ dàng, hơn nữa nhìn thấy hắn quan tâm Tô Tử Mạch nhiều như vậy, những người không biết còn tưởng rằng Dạ Ly Thần chính là phụ thân của thai nhi trong bụng Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy Dạ Ly Thần quá căng thẳng, lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ

bình thường, nói: "Không sao, vừa rồi ta không biết tại sao bụng mình lại đau dữ dội như vậy, ta về nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."

Vừa nãy nàng làm ầm ĩ lên, Dạ Ly Thần cũng không dám lại tiếp tục nổi giận với Tô Tử Mạch nữa, thậm chí giọng nói của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: "Nếu đã như vậy, bản tôn sẽ đích thân đưa nàng về, nhỡ nàng xảy ra chuyện gì."

Dạ Ly Thần vừa rồi rõ ràng đang rất hung dữ, ngay cả bây giờ những gì hắn nói dường như đang muốn trách móc Tô Tử Mạch, chỉ là kiểu quan tâm chăm sóc của những kẻ ngốc nghếch có thể nhìn ra được.


Dạ Ly Thần đích thân đỡ Tô Tử Mạch đi về phía Tô gia, Phượng Dao cũng theo sau hai người họ.

Lúc sắp đến Tô gia, Phượng Dao rốt cuộc không nhịn được nói: "Dạ Ly Thần, ngươi biết Tô Tử Mạch muội muội đang mang thai mà vẫn quan tâm nàng ấy như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn làm phụ thân kế của đứa trẻ này sao?"

Khi Phượng Dao nói câu này, sắc mặt của Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần có chút thay đổi, Tô Tử Mạch vẫn tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại rất mong đợi câu trả lời của Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần liếc nhìn Phượng Dao, nói: "Hừ, ngươi nghĩ nhiều rồi, bản tôn chỉ là thấy nàng ấy vác cái bụng lớn như vậy nên nhất thời mềm lòng mà thôi."

Tô Tử Mạch nghe xong, trong lòng nhất thời cảm thấy mất mát, nàng vung tay đẩy Dạ Ly Thần ra.

"Tô Tử Mạch, nàng lại..."

Nhìn thấy Tô Tử Mạch phản ứng như vậy, Dạ Ly Thần không khỏi có chút bực dọc, nhưng vừa nói xong Dạ Ly Thần chợt nhận ra mình nói như vậy thì không ổn, tình hình hiện tại của Tô Tử Mạch tốt hơn hết là không nên kích động nàng.

Nghĩ đến Dạ Ly Thần mới nói một nửa lại thôi, Tô Tử Mạch lạnh lùng nói với Dạ Ly Thần: "Không có gì, bổn tiểu thư đây không cần ngài thương hại, ngài có việc gì thì đi làm đi."

Vẻ mặt của Tô Tử Mạch trở nên lạnh lùng, như thể Dạ Ly Thần chỉ là người xa lạ không liên quan gì đến nàng.

Dạ Ly Thần vẫn chưa hiểu tại sao thái độ của Tô Tử Mạch lại thay đổi như vậy, hắn định nói thêm gì nữa, nhưng Tô Tử Mạch đã xoay người kéo lấy Phượng Dao nhanh chóng đi xa.

Nhìn thấy bóng lưng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần đứng đó do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo.

"Đồ nữ nhân kỳ quái, nếu nàng không phải mẫu thân của con ta thì ta chả thèm quản nàng làm gì, nhìn thấy bây giờ nàng đang mang thai, bản tôn mới thuận theo ý của nàng."

Đợi sau khi Tô Tử Mạch đi xa, Dạ Ly Thần mới tự lẩm bẩm vài câu, nói xong hắn lập tức rời đi.

Tô Tử Mạch cùng với Phượng Dao cuối cùng cũng trở về nhà Tô gia, Phượng Dao không nhịn được, nói: "Tử Mạch muội muội, tại sao vừa rồi muội đột nhiên tức giận như vậy? Có phải là vì những gì Dạ Ly Thần đã nói không?"

Phượng Dao cũng là nữ tử, đầu óc tinh tế hơn Dạ Ly Thần rất nhiều, từ phản ứng vừa rồi của Tô Tử Mạch, Phượng Dao có thể nhìn ra Tô Tử Mạch cũng có gì đó đối với Dạ Ly Thần.

Tô Tử Mạch nghe xong, lắc đầu nói: "Phượng Dao tỷ tỷ, đừng nói nữa, muội cảm thấy hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi."

"Được thôi, nếu như muội không muốn nói tỷ cũng không ép buộc muội, nếu sau này muội muốn nói về chuyện đó, có thể tìm tỷ bất cứ lúc nào."

Đợi sau khi Phượng Dao đi khỏi, Tô Tử Mạch mới trở về phòng, nhưng trong lòng Tô Tử Mạch vẫn đang suy nghĩ về lời nói khi nãy.

Nhất là khi nghĩ đến dáng vẻ lúc Dạ Ly Thần vội vàng phủ nhận, trong lòng Tô Tử Mạch càng thêm bực bội, cho đến sáng hôm sau Tô Tử Mạch vẫn không thể buông bỏ được những vấn vương trong lòng.

Nhưng hôm nay cũng là ngày cuối cùng của trận đấu gia tộc, cho dù Tô Tử Mạch có không vui thế nào thì trận đấu gia tộc này cũng vẫn sẽ diễn ra, trận đấu gia tộc lần này nàng có hai trận cá cược, dù không vui, thế nhưng nàng cũng không thể làm lỡ chính sự.

Đoàn người Tô gia lại đến vùng ngoại thành hôm qua thi đấu, người của bốn đại gia tộc khác cũng đã có mặt đầy đủ, theo quy định trước đó, hôm nay Tô Tử Mạch sẽ lần lượt giao thủ cùng với Trương gia, Cố gia và Thi gia.

Chỉ là thi đấu còn chưa bắt đầu, gia chủ Trương gia đã chủ động lên tiếng: "Thi đấu ngày hôm qua Trương Mặc bị thương còn chưa lành, sợ rằng không thể tiếp tục tham gia thi đấu hôm nay, Trương gia chúng ta tự nguyện rút khỏi trận đấu gia tộc này. "

Trương Mông vừa nói xong, gia chủ Âu Dương gia- Âu Dương Vân cũng nói theo: "Âu Dương Cuồng của Âu Dương gia cũng vậy, Âu Dương gia cũng tuyên bố rút lui."

Cùng lúc đó, Âu Dương Vân còn cố ý lạnh lùng liếc nhìn Tô Tử Mạch, dù sao thì hôm qua Tô Tử Mạch chính là người đã khiến Âu Dương Cuồng bị thương.

Tô Tử Mạch nghe thấy vậy cũng không nằm ngoài dự đoán, trong thi đấu ngày hôm qua, trên đầu đạn súng hơi đã bôi độc dược lên, loại độc dược này không chỉ khiến hôn mê tại chỗ mà còn có tác dụng áp chế sản sinh ra linh lực, phải mất vài ngày mới có thể loại bỏ hoàn toàn hiệu quả của thuốc.

Nhưng nếu như vậy thì chỉ còn lại Tô gia, Cố gia và Thi gia thi đấu với nhau, Tô Tử Mạch biết tin không khỏi mỉm cười.

Càng ít người tham gia thi đấu thì kết thúc càng nhanh, Tô Tử Mạch rất háo hức kết thúc cuộc thi sớm hơn và giành được vị trí thứ nhất.

Lúc này Trương Mông lại mở miệng nói: "Được, bây giờ trận đấu sẽ tiếp tục, sau đây sẽ là Tô gia đấu với Thi gia, mời hai vị xuất chiến."

Tô Tử Mạch nghe xong, nàng sải bước đến giữa sân, cho dù vác bụng lớn nhưng nàng vẫn không thể che giấu được tinh thần anh dũng và tinh thần quyết chiến của mình.

Lúc này Thi Vũ cũng chậm rãi đi tới trước mặt Tô Tử Mạch, ánh mắt nhìn Tô Tử Mạch càng thêm thù địch.

Mối hận thù giữa Tô Tử Mạch và Thi Vũ là sâu đậm nhất, giờ hai người vừa hay lại thi đấu với nhau, còn chưa bắt đầu so tài đã thấy không khí nồng nặc mùi vị giương cung bạt kiếm.

"Tô Tử Mạch, nếu giờ ngươi nhận thua thì vẫn còn kịp, nếu không chút nữa bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không nương tay với ngươi đâu."

Còn chưa bắt đầu thi đấu, nhưng Thi Vũ đã nói những lời cay nghiệt với Tô Tử Mạch, hôm qua Tô Tử Mạch đấu với Âu Dương Cuồng như thế nào tất cả mọi người đều thấy rõ, nhưng đối với Thi Vũ mà nói, chẳng qua Tô Tử Mạch dùng cách đánh úp mới ăn may thắng thôi.


Chỉ cần lần này nàng ta đề phòng một chút, một khi ra tay, Tô Tử Mạch chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nàng ta.


Đối mặt với lời nói ngông cuồng của Thi Vũ, Tô Tử Mạch lắc đầu, khinh thường nói: “Bớt nói nhảm đi, ra tay đi, đừng quên ngươi đã nói gì trước khi thi đấu, đợi đến khi bổn cô nương này giành vị trí thứ nhất, đến lúc đó sẽ tìm ngươi làm tròn lời hứa. "


Nghe xong, biểu cảm của Thi Vũ lập tức thay đổi, trước khi thi đấu nàng ta đã đồng ý với Tô Tử Mạch, nếu Tô Tử Mạch có thể giành được vị trí thứ nhất trong trận đấu gia tộc này, nàng ta sẽ không chỉ trao cho Tô Tử Mạch vạn lượng vàng mà còn đưa lên pháp bảo cao cấp.


Nghĩ đến điều này, mặt Thi Vũ bỗng trở nên lạnh lùng, không nhiều lời nữa, nàng ta hung hăng lao về phía Tô Tử Mạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK