Mạnh Lương nghe thấy thế bèn gãi gãi đầu: "Tông chủ đại nhân, làm như vậy có phải không được hay lắm không, cướp đồ của người khác, ta thấy không nên cho lắm."
Tô Tử Mạch nghe xong lập tức xua tay nói: "Không hay cái gì chứ, nếu đã vào trong bí cảnh thì mọi người đều là những người cạnh tranh bình đẳng, có được pho tượng thì cũng phải đủ sức mạnh bảo vệ nó mới phải, nếu không thể bảo vệ được thì chỉ chứng minh rằng đối phương không đủ năng lực, ngươi chỉ cần nghe lệnh của bổn tông chủ hành sự là được."
Thấy Tô Tử Mạch nói như vậy, Mạnh Lương cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người họ ngồi xuống một bãi đất trống bên cạnh pháp trận, đồng thời lúc đó tâm niệm của Tô Tử Mạch cũng đột nhiên lay động, trực tiếp lấy ra xoong nồi bát đĩa từ trong Thương Hải Châu ra.
Mạnh Lương thấy thế thì vô cùng kinh ngạc: "Tông chủ đại nhân, người đang làm gì vậy? Chẳng phải chúng ta đang trong trạng thái cắm sào chờ nước sao? Sao người còn lôi mấy đồ này ra làm gì?"
"Ngươi ngạc nhiên cái gì? Trong rừng rậm bao la bạt ngàn như vậy, rất khó để tìm một pho tượng trong thời gian ngắn, chúng ta cũng không thể cứ đợi không ở đây, trước tiên nấu chút đồ ăn bồi bổ cơ thể cái đã, coi như vận khí của ngươi tốt nên mới được thưởng thức tay nghề của bổn tông chủ đây."
Vừa nói, Tô Tử Mạch vừa nổi lửa đun nồi, lấy ra nguyên liệu thức ăn đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nấu.
Chẳng bao lâu sau mùi thơm của thức ăn đã phảng phất khắp nơi, Mạnh Lương không nhịn được mà hít lấy hít để, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, liếc nhìn nồi thức ăn nàng đang nấu.
"Từ trước đến nay bổn tông chủ vẫn luôn có phúc cùng hưởng với thuộc hạ của mình, đây là của ngươi."
Tô Tử Mạch nhìn thấy phản ứng của Mạnh Lương, nàng bèn múc một bát thịt hầm trong nồi rồi đưa cho hắn ta, Mạnh Lương niềm nở đón lấy cái bát, đang định ăn thì bỗng hắn ta nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ một nơi cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng động, Mạnh Lương chẳng còn chú ý tới ăn uống nữa, hắn ta đặt cái bát đang cầm trong tay xuống, đồng thời nhìn về nơi phát ra tiếng động, một lát sau đã nhìn thấy có hai bóng người đang dìu nhau loạng choạng đi tới bên này.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng nhìn về phía bọn họ, trên y phục của hai người này còn có vết máu, lại thêm dáng vẻ lảo đảo không vững kia, chắc chắn bọn họ đã bị thương không nhẹ.
Hai người nọ thấy Tô Tử Mạch và Mạnh Lương ấy vậy mà lại ở đây nhóm lửa nấu cơm thì cũng vô cùng ngạc nhiên, có điều bọn họ không nghĩ được nhiều, lập tức đi về hướng pháp trận.
Tô Tử Mạch thấy vậy bèn ngăn hai người đó lại: "Các ngươi đứng đó, bổn tông chủ đã cho các ngươi vào đây đâu?"
Bị Tô Tử Mạch chặn lại, một tiểu tử trẻ tuổi trong số hai người nọ tức giận nói: "Ngươi có ý gì? Pháp trận này là đường để đi vào bí cảnh, bọn ta muốn ra vào chẳng lẽ còn phải được ngươi cho phép?"
Tô Tử Mạch nghe xong thì cười gằn một tiếng: "Ngươi nói không sai, bây giờ pháp trận này đã hoàn toàn thuộc về bổn tông chủ, muốn đi ra thông qua pháp trận này phải được sự đồng ý của ta, bằng không thì ai cũng không được phép rời khỏi!"
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, tiểu tử trẻ tuổi kia bèn nổi giận đùng đùng, hắn ta đang định mở miệng đốp lại thì ông lão đứng bên cạnh đã vội vàng kéo tay ngăn hắn ta lại, đồng thời quay sang cười với Tô Tử Mạch: "Vị tiểu ca này, lão phu là bang chủ của Cự Sa Bang, vừa nãy vì để giành lấy pho tượng mà không may bị thương, không còn sức lực chiến đấu tiếp nữa, mong vị tiểu ca đây có thể rộng lượng để chúng ta đi."
Kinh nghiệm giang hồ của ông lão này rõ ràng là nhiều hơn tiểu tử trẻ tuổi kia, trông sắc mặt trắng bệch và những vết thương trên người, xem ra không phải giả vờ, vả lại tu vi của ông ta cũng chỉ đến mức linh tôn, với năng lực này thì cũng khá khó để đoạt được pho tượng từ tay của môn phái khác.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch mới tránh đường, đoạn nàng nói: "Ông lão này nói chuyện còn có chút đạo lý, bổn tông chủ độ lượng từ bi thả các người đi đó."
Ông lão nghe thấy vậy thì vội vàng khom người tạ ơn, sau đó cùng với tiểu tử kia rời đi thông qua pháp trận.
Lúc này Mạnh Lương mới nói với Tô Tử Mạch: "Tông chủ đại nhân, xem ra bọn họ đã tìm thấy pho tượng kia rồi, bây giờ chắc chắn người của các môn phái lớn đang lo tranh giành nhau pho tượng, tông chủ đại nhân, chúng ta chờ ở đây đúng thật là một kế hay!"
Thấy vẻ vui mừng của Mạnh Lương, Tô Tử Mạch chỉ thản nhiên đáp: "Bổn tông chủ đã nói với ngươi bao nhiêu lần rằng không cần phải ngạc nhiên như thế, tất cả đều đã nằm trong tính toán của ta cả rồi, ngươi ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mình đi!"
Hai người vui vẻ ăn một bữa, sau khi ăn uống no nê thì bọn họ lại nghe thấy có tiếng bước chân từ trong rừng vọng đến, mà lần này tiếng động nghe có vẻ dồn dập hơn, rõ ràng số người đến cũng đông hơn nhiều.
Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng bước chân lần này mới đứng dậy, đôi mắt nàng ánh lên tia tinh ranh, nói: "Xem ra phần lớn đều đã tới, chuẩn bị cho tốt!"
Mạnh Lương nghe xong thì tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, hắn ta vừa mới ăn đồ ăn do đích thân Tô Tử Mạch nấu, giờ cũng nên biểu hiện cho tốt mới phải.
Quả nhiên Tô Tử Mạch vừa dứt lời thì ngay lập tức một đám đông từ trong rừng cây chạy tới, chỉ có điều nét mặt của những người này đều vô cùng kinh hãi hoảng sợ, nhìn bọn họ chạy giống như đang chạy trối chết để thoát thân.
"Gầm!"
Tô Tử Mạch đang định mở miệng hỏi thì bỗng nghe thấy một tiếng rống rất to, ngay sau đó mặt đất dưới chân rung chuyển lắc lư dữ dội.
Đằng sau lưng đám người này còn có một con trâu màu đen rất to đang đuổi theo tới đây, so với giống thường thì con trâu này không có khác biệt gì, nhưng lại to hơn không biết gấp bao nhiêu lần trâu thường.
Tô Tử Mạch nhìn qua thì thấy con trâu đen khổng lồ kia không kém gì so với một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, nàng nhẩm tính, nó phải dài gần ba mươi thước, thân cũng phải cao đến bảy tám mét gì đó.
Lúc này, con trâu đang điên cuồng đuổi theo đám người kia, mỗi lần nó dậm chân xuống đất là một lần mặt đất chao đảo.
Tô Tử Mạch nhanh chóng hiểu ra lý do vì sao mà những người này lại chạy thục mạng như thế kia, bị một cự thú khủng bố như vậy, đương nhiên người bình thường sẽ chọn bỏ chạy rồi.
Có điều Tô Tử Mạch lại nhìn chằm chằm vào sừng của con trâu khổng lồ kia, chỗ sừng của nó lóe lên kim quang, Tô Tử Mạch định thần nhìn lại mới phát hiện ra có một pho tượng màu vàng được treo trên sừng con trâu này.
"Tông chủ đại nhân, nhìn con linh thú này to lớn như vậy, cứ cho nó không phải thần thú thì cũng thuộc loại linh thú cao cấp rồi, chúng ta vẫn là nên chạy đi thôi."
Lúc này Mạnh Lương vội vàng giục Tô Tử Mạch bỏ chạy thoát thân, thân là đệ tử Ngự Thú Tông, Mạnh Lương biết rất rõ điểm đáng sợ của con trâu đen khổng lồ này.
Loại linh thú gây hại này, vóc dáng không nhất định phải to, nhưng linh thú có cơ thể khổng lồ thì chắc chắn không hề yếu, vì thế cho nên Mạnh Lương mới khuyên Tô Tử Mạch mau rời khỏi nơi này.