Thấy vậy, Tô Tử Mạch cười nhẹ nói: “Bệnh này của hắn ta thực sự nếu nghiêm túc mà nói không phải là bệnh, phải đợi đến khi hắn ta tỉnh lại rồi hẵn nói chuyện này. Đêm hôm khuya khoắt như vậy bổn tiểu thư phải về ngủ bù một giấc ngon lành, còn những việc khác ngày mai sẽ từ từ nói với các ngươi.”
Nói xong, Tô Tử Mạch đi thẳng về phòng của mình, nhìn theo bóng lưng của Tô Tử Mạch, ánh mắt nam nhân trung niên nhất thời rõ ràng là có vẻ rất phức tạp, ông ta cũng không biết có nên tin lời Tô Tử Mạch nói hay không.
“Khụ, khụ…” Ngay khi ông ta còn đang do dự, một tiếng ho truyền đến, Bạch Như Ngọc thực sự đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
Nam nhân trung niên ngay lập tức lộ ra vẻ vui mừng, ông ta nhanh chóng bước tới đỡ Bạch Như Ngọc nói: “Công tử, ngài không sao chứ? Vừa rồi ngài đột nhiên phát bệnh, bị hôn mê bất tỉnh, khiến cho tiểu nhân sợ hãi vô cùng.”
Bạch Như Ngọc nghe vậy liền cười khổ: “Lý thúc, thúc là người nhìn ta từng bước trưởng thành, tình cảnh của ta không phải là thúc đã hiểu rất rõ rồi sao? Căn bệnh này đã đi theo ta biết bao nhiêu năm rồi, đột nhiên ngất xỉu không phải là mới lần một lần hai, thúc nhìn ta hiện tại xem không phải là đang ổn lắm sao?”
“Công tử lần này khác rồi. Ngài không biết ban nãy khi ngài ngất đi sắc mặt khó coi đến nhường nào. Nếu không phải có cô nương sát vách ra tay cứu giúp, bây giờ nói không chừng ngài vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh đấy.”
Nghe thấy những lời này, Bạch Như Ngọc cau mày nói: “Cô nương sát vách mà thúc là ai vậy?”
Lý thúc nghe xong liền nhanh chóng trả lời: “Là cô nương lúc trước chúng ta gặp trên đường. Nàng ta vậy mà lại thật sự ở cùng khách điếm với chúng ta, hơn nữa nàng ta còn ở ngay sát ngài. Sau khi ngài ngất đi, nàng ta nhanh chóng chạy sang, cho ngài uống thuốc, còn kê một đơn thuốc cho ngài. Không ngờ rằng nàng ta còn trẻ như vậy mà lại thật sự có hiểu biết về y thuật. Ngài mới uống đan dược đó vào không bao lâu sau đã tỉnh dậy rồi. Bây giờ tiểu nhân sẽ đi mời nàng ta đến đây, để nàng ta nói cho ngài nghe chuyện về đơn thuốc này, ban nãy nàng ta còn nói rằng có cách để chữa khỏi bệnh cho ngài, chúng ta không được bỏ lỡ cơ hội này đâu.”
Nói xong, Lý thúc định đi tìm Tô Tử Mạch, nhưng Bạch Như Ngọc đột nhiên ngăn anh lại: “Chờ một chút, bây giờ đã muộn như vậy rồi, bởi vì chuyện của ta mà đã làm chậm trễ đến chuyện nghỉ ngơi của người ta rồi, bây giờ lại đi tìm nàng thật sự quá là bất lịch sự, vẫn nên chờ tới khi trời sáng rồi hắn nói.”
Thấy Bạch Như Ngọc đã nói như vậy, Lý thúc không còn cách nào khác, đành phải tạm thời đồng ý, sáng hôm sau Tô Tử Mạch tỉnh dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, nàng thấy người tùy tùng đi theo Bạch Như Ngọc vậy mà lại đang ngồi bên cạnh cửa của mình.
Nghe thấy động tĩnh, Lý thúc vội vàng từ dưới đất đứng dậy, cười với Tô Tử Mạch: “Cô nương đã dậy rồi à, hôm qua không phải người đã nói là hôm này sẽ chữa trị đàng hoàng cho công tử nhà chúng ta, để ngài ấy có thể khỏi bệnh hay sao? Ta lo rằng người sẽ rời đi ngay vào sáng sớm. Vì vậy, ta đã đứng canh ngoài cửa, nếu có bất cứ chỗ nào làm phiền đến cô nương, xin cô nương đừng trách móc.”
Tô Tử Mạch nghe vậy có chút cảm động, người này rất trung thành với Bạch Như Ngọc, chỉ thấy Tô Tử Mạch lại cười nhẹ: “Ngươi một lòng vì chủ, bổn tiểu thư sẽ không trách ngươi đâu, nếu như đã là chuyện bổn tiểu thư đã đồng ý, thì nhất định sẽ không thất hứa đâu, bây ngươi đưa ta đến đó là được.”
Lý thúc nghe vậy vui mừng khôn xiết, vội vàng mời Tô Tử Mạch đến phòng của Bạch Như Ngọc, còn Bạch Như Ngọc lúc này cũng đã đứng dậy rồi, nhìn thấy sắc mặt của hắn ta tuy còn hơi tái nhưng đã đỡ hơn nhiều so với tối hôm qua lúc bị ngất.
Vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch, Bạch Như Ngọc đã vội vàng bước đến trước mặt Tô Tử Mạch, cúi đầu chào Tô Tử Mạch và nói: “Cô nương, ta đã biết chuyện tối hôm qua rồi. Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương.”
Đối mặt với lời cảm ơn của Bạch Như Ngọc, Tô Tử Mạch xua tay, thoải mái nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, bổn tiểu thư cũng chỉ là tình cờ gặp phải chuyện này nên mới tiện tay giúp đỡ mà thôi, nhân tiện, đơn thuốc mà ta đã đưa tùy tùng của ngươi đêm hôm qua, chỉ cần ngươi bốc thuốc theo đơn rồi uống, kiên trì thực hiện trong một năm rưỡi, tự nhiên có thể hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh này, say này cũng sẽ không phải lo lắng chuyện sẽ có nguy cơ tái phát lại nữa.”
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa nói ra lời này, Bạch Như Ngọc lại cúi người một lần nữa và nói: “Đại ân của cô nương, tại hạ thực sự cả đời khó lòng mà quên được. Trước đây tình cờ gặp cô nương, bây giờ lại được cô nương cứu giúp. Có vẻ như tại hạ và cô nương thật sự rất có duyên. Cảm phiền cô nương cho ta biết cao danh quý tánh. Để sau này tại hạ có thể luôn nhớ tới ân đức của cô nương mới phải lẽ.”
Nghe thấy miệng Bạch Như Ngọc vừa lên tiếng đã nói những lời văn vẻ nho nhã như thế, Tô Tử Mạch có chút mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, bổn tiểu thư tên là Tô Tử Mạch, nhân tiện, còn một chuyện ta quên nói với ngươi, bệnh trên người ngươi thật ra là do bị trúng độc mà thành, sau khi dùng thuốc ta cho ngươi quả thật là có thể giải trừ độc tố trong cơ thể của ngươi, nhưng trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình, không được trúng độc thêm một lần nào nữa, nếu không tác dụng của đơn thuốc này sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Cái gì, Tô cô nương, người nói rằng bệnh của công tử nhà chúng ta là do trúng độc gây ra sao?”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, vẻ mặt của Lý thúc đang đứng ở bên cạnh tràn đầy vẻ kinh ngạc, Bạch Như Ngọc cũng cau mày: “Tô cô nương, nàng có chắc là nàng đã không nhìn lầm đúng không? Ta đã mắc căn bệnh này từ khi còn nhỏ rồi, chẳng lẽ tất cả đều là do trúng độc gây ra sao?”
Đối mặt với nghi ngờ của hai người bọn họ, Tô Tử Mạch nói chắc như đinh đóng cột: “Không sai đâu, bổn tiểu thư tốt xấu gì cũng là luyện dược sư cấp tám. Ngươi có trúng độc hay không đương nhiên là ta sẽ không thể nào nhìn nhầm được. Ngươi không chỉ bị trúng độc mà còn trúng một loại độc vô cùng hiếm thấy, loại độc chắc là được tạo nên bằng cách trộn nhiều loại cỏ độc vào với nhau rồi luyện cế thành, tóm lại, sau này ngươi vẫn nên cẩn thận hơn một chút sẽ tốt hơn.”
Tô Tử Mạch nói xong định quay lưng bỏ đi, nàng đã cứu người này rồi, lời khuyên chân thành nên đưa ra nàng cũng đã nói ra rồi, Tô Tử Mạch tự cho rằng mình đã làm hết tất cả những chuyện có thể làm rồi. Còn về phần tình hình tiếp theo của Bạch Như Ngọc sẽ ra sao, thì còn phải xem tạo hóa của hắn ta.
“Tô cô nương, chờ một chút đã.”
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị rời đi, Bạch Như Ngọc lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch quay đầu lại hỏi: “Ngươi còn chuyện gì nữa à? Ban nãy những chuyện nên nói ta đều đã nói hết rồi, ngươi còn chỗ nào không hiểu sao?”
Bạch Như Ngọc nghe vậy, nhanh chóng mỉm cười nói: “Tô cô nương, ban nãy những lời nàng đã nói tai hạ đều đã khắc ghi trong lòng rồi, chỉ là Tô cô nương nàng có ơn cứu mạng với tại hạ, hơn nữa, không phải là Tô cô nương cũng muốn đi đến thành Vạn Kiếm sao? Chúng ta vẫn nên cùng nhau đi đến thành Vạn Kiếm thôi, đợi đến khi tới thành Vạn Kiếm, tại hạ muốn tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi Tô cô nương, cũng muốn cảm tạ ơn cứu mạng tại hạ của Tô cô nương.”
Thấy Bạch Như Ngọc lại nhắc đến chuyện cũ và lại muốn đi cùng nàng, Tô Tử Mạch không cần suy nghĩ đã từ chối: “Không cần đâu, trước đây ta đã nói với ngươi rồi, bổn tiểu thư từ trước đến nay đều quen ở một mình, ngươi vẫn nên tự mình bảo trọng đi.”
Sau khi để lại một câu nói như vậy, Tô Tử Mạch lập tức xoay người rời đi, nhìn theo bóng lưng của Tô Tử Mạch, vẻ mặt của Bạch Như Ngọc đột nhiên rõ ràng là rất thất vọng, một lúc sau hắn ta mới hoàn hồn lại: “Lý thúc, chúng ta cũng mau chóng xuất phát thôi, đi theo phía sau Tô cô nương. Tuy rằng Tô cô nương không muốn chúng ta đi cùng, nhưng ta nhất định phải báo đáp ân cứu mạng này.”