Trước kia Tô Tử Mạch có thể hù dọa tên mặc áo choàng đen này đều là dựa vào Thương Hải Châu triệu hồi Tiên Đế, nhưng mà bây giờ ở trên đại điện có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Tô Tử Mạch cũng không thể triệu hồi Tiên Đế ra được.
Ngay lúc ở trong lòng Tô Tử Mạch còn suy nghĩ cách đối phó thì tên mặc áo choàng đen đã lắc người một cái rồi khua kiếm bổ nhào về phía Tô Tử Mạch.
Trước kia ở sa mạc chết chóc, Tô Tử Mạch cướp Bách Sinh Thảo đi mà không hề có chút sứt mẻ nào, tất cả những nợ nần này vẫn luôn được tên mặc áo choàng đen ghi tạc ở trong lòng, hiện tại vừa vặn là thời điểm thích hợp để có thể rửa sạch sự nhục nhã lần trước.
Tô Tử Mạch cũng nhìn ra thế tiến công của tên mặc áo choàng đen này mạnh mẽ đến cỡ nào, mỗi một chiêu đều đâm vào điểm yếu của chính mình, mặc dù đang ở trước mặt hoàng đế hắn ta cũng coi như là có phần kiềm chế, nhưng một lúc sau nàng nhất định sẽ thất bại.
"Keng."
Tô Tử Mạch miễn cưỡng giơ thanh trường kiếm lên ngăn một kiếm của tên mặc áo choàng đen lại, một cỗ sức mạnh vô cùng to lớn do thanh kiếm truyền đến, cơ thể Tô Tử Mạch cũng theo bản năng mà lùi về sau vài bước.
Tu vi của tên mặc áo choàng đen quả thực mạnh hơn nàng rất nhiều, sự chênh lệch sức mạnh này đã đạt đến mức một lực giảm xuống mười lần.
Lúc này mọi người vây xem đều có chút cụt hứng, trận so tàu này căn bản là nghiêng về một phía, Tô Tử Mạch chỉ bị động né tránh, căn bản không có sức đánh lại, thắng thua hiển nhiên đã rất rõ ràng rồi.
"Ôi, sức mạnh của Tô cô nương này thua rất xa so với gia tướng của Nhị Vương gia, xem ra không có gì để hồi hộp theo dõi rồi."
"Đúng vậy, ngay cả một người không hiểu về tu luyện như ta cũng có thể nhìn ra được, thật sự là không thú vị."
Lúc này, vẻ mặt của Âu Dương Cuồng cũng thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch lại mang theo một chút khinh thường và coi nhẹ.
Đối với Tô Tử Mạch mà nói, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp đầu hàng nhận thua, nhưng mà làm sao nàng có thể cam lòng chịu thua ở trước mặt nhiều người như vậy chứ.
Lúc này linh quang Tô Tử Mạch bỗng nhiên lóe lên, bàn về sức mạnh chính mình quả thực không phải là đối thủ của tên mặc áo choàng đen. Tuy nhiên, để trận so tài này công bằng, vũ khí mà hai người họ sử dụng đều là trường kiếm bình thường.
Nếu như có thể động tay động chân một chút trên cây trường kiếm của mình, khiến cho cái chuôi của thanh trường kiếm của mình sắc bén và vững chắc hơn cây trường kiếm của tên mặc áo choàng đen, nói không chừng còn có thể bù lại chênh lệch sức mạnh giữa hai người.
Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, Thương Hải Châu đã phát ra từng đợt ánh sáng vàng trong biển linh hồn của Tô Tử Mạch, mà những người ngoài này đều không nhìn thấy, Tô Tử Mạch vừa lui về phía sau vừa thừa dịp không ai chú ý, bôi cái gì đó mà nàng vừa mới lấy được từ Thương Hải Châu lên thanh trường kiếm.
Mắt thấy tên mặc áo choàng đen lại giơ thanh trường kiếm lên chém về phía mình, Tô Tử Mạch quát chói tai một tiếng, thế mà lại phản công lại tên mặc áo choàng đen.
"Nhìn xem, Tô cô nương đánh trả rồi."
"Chẳng lẽ ban nãy Tô cô nương đang nằm gai nếm mật, hiện tại mới là lúc diễn ra trận quyết chiến thực sự."
Động tác của Tô Tử Mạch ngay lập tức khiến cho mọi người phải chú ý, ánh mắt của Âu Dương Cuồng thoáng cái cũng sáng lên, trái lại với Cửu Vương gia và Âu Dương Phương, lúc này đang lo lắng thay cho Tô Tử Mạch.
Những người thực sự quan tâm đến Tô Tử Mạch cũng không hề quan tâm cuộc so tài này thú vị như thế nào, chỉ hy vọng Tô Tử Mạch bình an vô sự là tốt rồi, hiện tại Tô Tử Mạch bỗng nhiên chủ động phản công lại tên mặc áo choàng đen như thế này, ngược lại đó là điều mà bọn họ không muốn chứng kiến.
Lúc này vẻ mặt của tên mặc áo choàng đen cũng vô cùng kinh ngạc, vừa nãy hắn đã nhìn ra được tu vi của Tô Tử Mạch kém hơn hắn rất nhiều, trận so tài này hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay.
Nhưng ai biết rằng bây giờ Tô Tử Mạch lại dám chủ động tấn công, sau một thoáng ngạc nhiên, khóe miệng tên mặc áo choàng đen không nhịn được mà nhếch lên một tia giễu cợt.
Vốn dĩ hắn còn lo lắng nếu như làm Tô Tử Mạch bị thương sẽ bị hoàng đế trách phát, nhưng mà hiện tại Tô Tử Mạch đã chủ động xông tới, như vậy nếu như hắn không cẩn thận làm Tô Tử Mạch bị thương hoặc thậm chí là giết Tô Tử Mạch thì hắn vẫn có thể được tha tội.
Nghĩ vậy, tốc độ của tên mặc áo choàng đen lại càng nhanh hơn, mắt thấy trường kiếm trong tay Tô Tử Mạch càng lúc càng gần, hắn cũng hung hăng bổ xuống.
"Keng."
Trường kiếm của hai người rất nhanh đã chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại chói tai.
Nhưng mà ngay sau đó, chuyện khiến cho người ta sợ hãi đã xảy ra, trường kiếm trong tay tên mặc áo choàng đen trực tiếp bị gãy làm đôi, mà trường kiếm trong tay Tô Tử Mạch lại hoàn hảo không chút hư hỏng gì, tốc độ không hề giảm ma bổ nhào về phía người của tên mặc áo choàng đen.
Nhưng mà điều này vượt xa ngoài dự đoán của tên mặc áo choàng đen, dù rằng tên mặc áo choàng đen đã phản ứng lại rồi nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng mà mũi kiếm vẫn xẹt qua miệng của của tên mặc áo choàng đen, vài giọt máu tươi rơi xuống sàn của đại điện.
Lúc này vẻ mặt của tên mặc áo choàng đen lại tràn đầy khiếp sợ, nhìn thanh trường kiếm bị gãy một nữa trong tay, vẻ mặt không khỏi có chút nghi ngờ.
Trường kiếm mà hai người bọn họ dùng rõ ràng giống nhau, làm sao cây kiếm trong tay Tô Tử Mạch có thể hoàn hảo không chút tổn hao gì mà thanh kiếm trong tay hắn lại gãy làm hai đoạn chứ, đây quả thật là điều không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Nhị Vương gia Âu Dương Đình cũng đứng ra, nói: "Bệ hạ, Tô Tử Mạch nàng ta gian lận."
Âu Dương Cuồng nghe vậy thì nhướng mày nói: "Nhị Hoàng đệ, lời này của ngươi là căn cứ vào đâu? Trẫm xem ra vừa nãy Tô Tử Mạch đã đánh gia tướng của ngươi, căn cứ theo quy củ, gia tướng của ngươi sẽ thua."
Âu Dương Đình vội vàng giải thích nói: "Bệ hạ, xin nghe thần đệ giải thích, Tô Tử Mạch và gia tuóng của thần đệ đều dùng vũ khí như nhau, nhưng mà vừa nãy vũ khí của Tô Tử Mạch không hề tổn hao chút gì, hiển nhiên có người đã động tay động chân trên vũ khí, nếu không thì không có khả năng xảy ra tình huống như thế này."
Nghe thấy Âu Dương Đình giải thích như thế, Âu Dương Cuồng cũng phản ứng lại, lớn tiếng nói với Tô Tử Mạch: "Tô Tử Mạch, ngươi có điều gì muốn nói không, dám làm trò gian dối trước mặt trẫm, đây là tội lừa dối hoàng đế, phải bị xử tử."
Dám gian dối trước mặt hoàng đế, quả thực là tội lớn, Tô Tử Mạch đang muốn giải thích thì Cửu Vương gia đã nói trước.
Đầu tiên là nói: "Bệ hạ, những gì Nhị Hoàng huynh vừa nói chưa hẳn là đúng, có lẽ là tu vi của Tô Tử Mạch mạnh hơn, cũng có thể là dồn linh lực vào trường kiếm rồi lúc này mới chém đứt trường kiếm của đối phương."
"Đúng vậy phụ hoàng, người vẫn nên điều tra xong rồi mới ra quyết định."
Mắt thấy Cửu Vương gia và Âu Dương Phương đều nói chuyện thay cho Tô Tử Mạch, lúc này giọng nói của Âu Dương Cuồng mới dịu đi vài phần, nói: "Lời nói của Cửu Hoàng đệ hình như cũng có lý, việc này cũng khiến trẫm rất khó xử."
Lúc này Âu Dương Đình cười lạnh một tiếng, nói: "Bệ hạ, thần đệ có một ý kiến, tìm hai người thái giám không có tu vi, để cho một người cầm kiếm của Tô Tử Mạch, một người cầm kiếm của gia tướng của thần đệ chém nhau, hiển nhiên là có thể biết được hai thanh kiếm có giống nhau hay không thôi."
"Ý kiến này được, vậy thì so sánh theo như lời ngươi nói đi."
Tô Tử Mạch nghe thấy lời của Âu Dương Đình thì trong lòng không khỏi mừng thầm, vào lúc đưa cây kiếm trong tay cho thái giám, nhân cơ hội đó mà xoa nhẹ một cái ở trên thân kiếm.
Không ai biết được vừa rồi Tô Tử Mạch đã triệu hội một chất liệu đặc biệt từ Thương Hải Châu mà chỉ thế kỉ hai mươi mốt mới có, chất liệu này không màu không mùi, chỉ cần được phủ lên kim loại thì sức chống đỡ của kim loại được tăng lên rất nhiều.
Chính vì chất liệu đặc biệt này mà trường kiếm trong tay Tô Tử Mạch mới có thể thoáng cái đã trở nên sắc bén như vậy, mà hiện tại sau khi gỡ tầng chất liệu kia ra khỏi thanh trường kiếm thì không hề khác gì so với thanh trường kiếm của tên mặc áo choàng đen.