Tô Khang Thành nghe vậy sững sờ, vẻ mặt càng có chút xấu hổ, lời Dạ Ly Thần nói không sai, Tô Khang Thành cũng biết mình không xứng.
Nhưng mà Dạ Ly Thần nói ra trước mặt mọi người như vậy, có phần làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của người ta
Dạ Ly Thần liếc nhìn đồ ăn trên bàn, có chút chán ghét: “Bình thường nàng đều ăn những thứ này sao? Thật sự quá thiệt thòi cho nàng và thai nhi trong bụng rồi!”
Mọi người vừa nghe lời này suýt nữa sợ hãi kêu ra tiếng, đồ ăn trên bàn này đều là bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ, đừng nói là Tô Tử Mạch cho dù là cả người Tô gia, cũng là lần đầu được ăn những món ngon thế này.
Nhưng mà nghe giọng điệu của Dạ Ly Thần, giống như một bàn lớn của ngon vật lạ này trong mắt hắn còn không bằng rau dưa bình thường.
Ngay cả Tô Tử Mạch cũng cảm thấy không nói nên lời, còn Dạ Ly Thần lại chủ động gắp một đũa thức ăn đặt vào bát của Tô Tử Mạch.
“Bản tôn nhìn nàng thật sự quá gầy, món ăn thế này tuy rằng hơi khó ăn, nàng ăn tạm, ngày khác có cơ hội, bản tôn sẽ dẫn nàng thưởng thức xem cái gì mới là mỹ vị thật sự!”
Thấy Dạ Ly Thần tự mình gắp đồ ăn cho Tô Tử Mạch, thậm chí còn nói muốn dẫn Tô Tử Mạch thưởng thức mỹ vị, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đế tôn trong truyền thuyết không phải vô cùng cao ngạo lạnh lùng sao? Đây không phải là đế tôn giả đấy chứ?
Còn người nhận được sự đối xử khác biệt của Dạ Ly Thần như Tô Tử Mạch lại cảm thấy rất không thoải mái, bản thân mình vất vả lắm mới có thể ở lại Tô gia, Tô Tử Mạch thậm chí còn nghĩ từ nay về sau dốc lòng tu luyện cố gắng phát triển bản thân càng sớm càng tốt.
Nhưng bây giờ Dạ Ly Thần lại kéo mình lên trước đài, trước mặt mọi người vẫn đối xử với mình thế này, đây không phải là gây rắc rối cho mình sao?
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch đối với việc lấy lòng Dạ Ly Thần dĩ nhiên là càng thêm thờ ơ, thậm chí đến đồ ăn Dạ Ly Thần gắp cho cũng không thèm đếm xỉa.
Nhìn Tô Tử Mạch không cho mình mặt mũi như vậy, lông mày Dạ Ly Thần nhíu lại, dứt khoát trực tiếp gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Tô Tử Mạch.
“Ăn!”
Giọng điệu của Dạ Ly Thần không cho phép từ chối, Tô Tử Mạch trừng mắt nhìn Dạ Ly Thần.
Cuối cùng vẫn há miệng ra nuốt thức ăn trên đũa Dạ Ly Thần, mặc dù Tô Tử Mạch vô cùng không muốn, nhưng một màn này rơi vào trong mắt người ngoài lại không giống vậy.
“Đế tôn đại nhân lại tự mình đút cho nàng ăn! Thật nực cười!”
“Trong bụng tiện nhân này rõ ràng còn mang nghiệt chủng, chẳng lẽ khẩu vị đế tôn đại nhân thật đặc biệt thế sao?”
Đám nữ quyến Tô gia đều sắp giận đến điên lên, Dạ Ly Thần nhìn các nàng gai mắt còn chưa tính, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại coi trọng Tô Tử Mạch.
Bữa tiệc này cũng chỉ có Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch lời qua tiếng lại, những người khác vốn còn muốn nhân cơ hội này tiếp cận Dạ Ly Thần.
Thế nhưng Dạ Ly Thần ngoại trừ nói chuyện cùng Tô Tử Mạch ra thì hắn hoàn toàn không nhìn đến người khác lấy một cái.
“Đế tôn đại nhân, tiểu nhân đã thay ngài chuẩn bị xong khách phòng, nếu có chỗ nào không được chu toàn, kính xin đế tôn đại nhân nói cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ dốc sức làm hài lòng đế tôn đại nhân!”
Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, vẻ mặt Tô Khang Thành ân cần dẫn Dạ Ly Thần tới phòng khách.
Dạ Ly Thần tùy ý phất phất tay vẫy lui Tô Khang Thành, sau đó lập tức bước vào trong phòng.
Ngay lúc Dạ Ly Thần đi vào phòng không được bao lâu, đám nữ quyến Tô gia đã rón ra rón rén xuất hiện bên ngoài phòng Dạ Ly Thần.