Tô Tử Mạch nghe vậy liền gật đầu, bây giờ chuyện nên làm là đợi cô nương này tỉnh lại, sau đó mọi chuyện tự nhiên sẽ có kết quả rõ ràng mà thôi.
Kết quả Dạ Ly Thần cũng không còn tâm tư để nấu nướng nữa, chỉ có thể lấy một ít lương khô ra để Bảo Bảo lót dạ, may mà một lúc sau tiểu cô nương đó cuối cùng cũng đã mở mắt ra.
“Các người đừng tới đây, cho dù ta có chết ta cũng sẽ không đưa Thông Huyền Ngọc cho các ngươi đâu.”
Cô nương vừa mở mắt ra và còn hoàn toàn chưa tỉnh lại thì đột nhiên có bé bắt đầu quơ quào tay và không ngừng hét lên, Tô Tử Mạch thấy vậy liền nhanh chóng bước tới, đè tay cô bé lại và đồng thời hét lên: “Bình tĩnh một chút, ngươi đã an toàn rồi, chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Nghe thấy giọng nói của Tô Tử Mạch, lúc này cô nương đó cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, trong mắt hiện lên một chút cảnh giác: “Các người là ai, ta đang ở đâu đây?”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch cười nói: “Chúng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Đây là ven hồ Minh Kinh. Mà này, ban nãy ngươi có nói cái gì mà Thông Huyền Ngọc cái gì cái gì đó? Có phải là có người đang đuổi theo ngươi vì muốn lấy Thông Huyền Ngọc này đúng không?”
Tô Tử Mạch thông minh đến cỡ nào cơ chứ? Từ những lời mà ban nãy cô nương này đã nói, nàng đã lờ mờ đoán ra được một ít rồi, vừa rồi những người của Kim Thiết Môn đuổi theo cô nương này nhất định là vì Thông Huyền Ngọc đó.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch hỏi về Thông Huyền Ngọc, cô nương nói với vẻ mặt cảnh giác: “Ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói cái gì cả, Thông Huyền Ngọc gì chứì, ta thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch cười nhẹ, chỉ vào đám người Kim Thiết Môn rồi nói: “Phải không? Ngươi không nói cũng không sao, ta nghĩ bọn chúng biết ngươi đã tỉnh lại nhất định sẽ tới hỏi ngươi.”
Tiểu cô nương nhìn theo hướng ngón tay của Tô Tử Mạch, khi nhìn thấy những người của Kim Thiết Môn ở cách đó không xa, trong mắt cô nương thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, vô thức muốn đứng dậy chạy trốn khỏi đám người đó.
Chỉ là cô bé vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, có thể lấy lại được cái mạng là đã xem như cô bé rất may mắn rồi, vừa mới di chuyển thì vết thương trên người lại đột nhiên tái phát truyền đến một cơn đau đớn, cô bé ngã xuống đất ngay lập tức.
Lúc này người của Kim Thiết Môn cũng đã phát hiện ra cô nương đó đã tỉnh dậy rồi, Kim Nhạc không nghe được Tô Tử Mạch nói gì với cô nương đó, nhưng ông ta biết nếu bây giờ mà không chạy trốn thì e rằng sẽ không kịp mất.
Chỉ thấy Kim Nhạc hét lên với các đồ đệ trông môn của mình: “Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của bổn chưởng môn.”
Các đệ tử của Kim Thiết Môn nghe thấy Kim Nhạc liên tiếng thì vội vàng tập trung tinh thần để nghe xem tiếp theo Kim Nhạc có kế hoạch gì, nhưng Kim Nhạc còn chưa kịp nói xong thì bản thân ông ta đã lập tức điên cuồng bỏ chạy về một hướng, thậm chí ngay cả những đồ đệ trong môn của mình mà ông ta còn không thèm nhìn lại một cái.
Sau khi nhìn thấy Dạ Ly Thần lợi hại đến như thế, bây giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là giữ lấy cái mạng này của chính.
Ông ta đi trước một bước, những đệ tử còn lại nói không chừng có thể ngăn cản bước chân Dạ Ly Thần đuổi theo được trong chốt lát, về phần các đệ tử trong môn phái của ông ta cho dù tất cả có chết hết thì ông ta cũng không quan tâm.
Các đệ tử khác đã vô cùng sửng sốt khi thấy Kim Nhạc nói bỏ chạy liền bỏ chạy một mình trước, sau đó bọn bọn họ mới phản ứng lại, rồi đám người cũng nhanh chóng làm theo và bỏ chạy tán loạn theo các hướng khác nhau.
Lúc này, Tô Tử Mạch cũng nhận ra được hành động của Kim Thiết Môn, nàng vừa định đuổi theo thì Dạ Ly Thần đột nhiên đứng dậy nói: “Phu nhân không cần phải lo lắng, có vi phu ở đây bọn chúng không thể chạy thoát được đâu.”
Sau khi nói xong, Dạ Ly Thần đột nhiên hơi giơ tay lên, trên mặt hồ vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên có một luồng gió đột nhiên thổi tới, thậm chí ngay cả bầu trời cũng đột nhiên trở nên tối hơn một chút.
Người của Kim Thiết Môn đang điên cuồng bỏ chạy loạn xạ, nhưng một áp lực vô hình đột nhiên từ mọi hướng ập đến, bước chân của họ dừng lại ngay lập tức, cả người vẫn đang duy trì động tác tiếp tục chạy, nhưng bọn họ lại không thể nào di chuyển được một chút nào.
Cảnh tượng trước mắt trông có chút quái dị, như thể thời gian và không gian nơi những người này đang đứng đột nhiên bị đóng băng lại, ngay cả Kim Nhạc, người đầu tiên sớm đã chạy đi cũng không thể nào thoát khỏi số phận như vậy.
Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đã quá quen với việc này, còn tiểu cô nương sau khi nhìn thấy cảnh này cũng đã há hốc mồm, cô bé thậm chí không dám nghĩ tới trên đời này lại có một cường giả như vậy.
Sau khi chế ngự được những người này, khóe miệng Dạ Ly Thần khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa, sau đó khẽ nhúc nhích ngón tay, các đệ tử của Kim Thiết Môn lập tức lơ lửng trên không trung, như thể là những quả bóng bay hình người vậy, bọn chúng trực tiếp bay thẳng về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch lúc này mới mỉm cười nhìn tiểu cô nương: “Đến giờ chắc là ngươi cũng đã biết rằng chúng ta không phải người xấu rồi. Nếu ban nãy không phải là chúng ta đã ra tay cứu ngươi thì bây giờ ngươi đã mất mạng rồi. Bây giờ ngươi hãy thành thật nói cho chúng ta biết ngươi tên là gì, từ đâu đến? Trước đâ y rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, những người này là vì Thông Huyền Ngọc đó nên mới đuổi theo ngươi mãi đúng không?”
Trước sự chất vấn của Tô Tử Mạch, lần này tiểu cô nương không dám che giấu một chút nào nữa, cô bé quỳ xuống trước Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, khấu đầu vài cái trước rồi mới lên tiếng nói: “Ta tên là Trương Tiểu Á, là con gái của gia chủ Trương gia ở Thủy Vân Quốc, Thông Huyền Ngọc là một pháp bảo gia truyền của Trương gia chúng ta, vốn dĩ Trương gia chúng ta luôn sống một cuộc sống yên bình, tự tại, nhưng tin tức về Thông Huyền Ngọc không biết vì sao mà lại bị rò rỉ ra ngoài, trong thoáng chốc đã có rất nhiều môn phái đến tranh giành, phụ mẫu ta, hai ca ca ta và cả gia đinh trong nhà đều đã bị những người đó giết chết, chỉ có một mình ta là may mắn chạy thoát được. Nhưng họ vẫn truy đuổi ta vì muốn lấy được Thông Huyền Ngọc, tỷ tỷ ca ca hai người lợi hại như vậy nhất định là có làm chủ cho ta.”
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần nghe vậy, vẻ mặt không khỏi sa sầm lại. Việc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu ở dưới Thiên Huyền Đại Lục thực ra không có gì lạ, nhưng lần này, Tô Tử Mạch lại tình cờ gặp phải nó. Cơn giận trong lòng Tô Tử Mạch lập tức bùng phát lên.
Ngay cả Bảo Bảo bên cạnh cũng nắm chặt tay lại nói: “Những người này thật là đáng ghét. Vì để cướp bảo vật của nhà người khác, vậy mà lại giết hết tất cả mọi người trong nhà của tỷ tỷ này. Phụ thân, mẫu thân chúng ta hãy giết hết bọn chúng đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch bình tĩnh lại một chút, rồi nói với Bảo Bảo: “Phụ thân, mẫu thân đương nhiên sẽ xử lý chuyện này, con hãy ngoan ngoãn đứng ở một bên xem là được, Trương Tiểu Á ngươi đứng dậy trước đã. Nếu như những gì ngươi nói vừa rồi là sự thật, vậy thì chúng ta nhất định sẽ chủ trì công đạo thay cho ngươi.”
Trương Tiểu Á nghe Tô Tử Mạch nói vậy cô bé mới đứng lên, sau đó Tô Tử Mạch liếc nhìn Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần vừa nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử Mạch, hắn đã biết ý của Tô Tử Mạch rồi, lại giơ tay khiến cho những đệ tử của Kim Thiết Môn ngã xuống đất, đồng thời cũng lấy lại tự do.
Khi biết mình đã bị bắt lại, các đệ tử của Kim Thiết Môn ngay lập tức kiền kinh hãi, lúc này Kim Nhạc lại càng thêm kinh hãi và hoảng sợ vô cùng, trực tiếp quỳ xuống nói với Dạ Ly Thần: “Công tử, chúng ta không hề đắc tội với ngài, cầu xin ngài rộng lòng tha cho chúng ta.”