Tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch chỉ là cấp bậc linh vương, cấp bậc linh vương còn cách linh đế một đoạn lớn, lúc trước Tô Tử Mạch đã từng giao thủ với linh đế - La Diệu, nhưng vẫn phải có Dạ Ly Thần giúp đỡ mới có thể chế phục được La Diệu.
Căn cứ vào lời nói lúc trước của Cửu Vương Gia và Âu Dương Phương, cái kẻ cường giả linh đế đang ở trong hoàng cung kia còn mạnh hơn La Diệu, nghe nói đã đạt đến linh đế cấp chín rồi, chỉ cách linh hoàng một bước rất nhỏ.
Loại cường giả này xác thực không phải Tô Tử Mạch của hiện tại có thể đối phó được, khó trách Âu Dương Phương và Cửu Vương Gia lại lo lắng như vậy.
Chỉ là sau khi Tô Tử Mạch suy nghĩ một lúc đã trực tiếp mở miệng nói: “Ta đã biết, cường giả linh đế quả thực khiến người khác kiêng kỵ, nhưng ngược lại cũng không phải là không có biện pháp ứng phó, không phải chỉ là bảo vệ lão hoàng đế thôi sao, chuyện này ta giúp được.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch đáp ứng thoải mái như vậy, Âu Dương Phương và Cửu Vương Gia không khỏi nhìn nhau một cái, vẻ mặt hai người vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Tuy rằng trước đo bọn họ hy vọng Tô Tử Mạch có thể giúp bọn họ chuyện này, nhưng mà đến khi Tô Tử Mạch đồng ý thì bọn họ bắt đầu lo lắng thay cho Tô Tử Mạch.
“Tử Mạch tỷ tỷ, hay là tỷ nghĩ lại đi, cái tên cường giả linh đế ở trong hoàng cung kia chính là linh đế cấp chín đấy, là cao thủ số một số hai ở Dạ Lan Quốc, muội sợ tỷ sẽ gặp nguy hiểm.”
Sau khi Âu Dương Phương nói xong thì Cửu Vương Gia cũng phụ họa theo: “Phương Phương nói theo, Tô cô nương hay là ngươi mời thần tôn đại nhân đến đi, nếu có thần tôn đại nhân ra tay thì chuyện này đã không còn là vấn đề rồi.”
Lúc này Cửu Vương Gia nhắc lại chuyện cũ, Tô Tử Mạch không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn Cửu Vương Gia, nàng nói: “Lời này của Cửu Vương Gia là có ý gì, Dạ Ly Thần có thể đối phó với linh đế cấp chín còn ta thì không đối phó được sao, đúng là ta không phải đối thủ của linh đế cấp chính, nhưng nhiệm vụ lần này của ta là bảo vệ lão hoàng đế, ta đánh không lại chẳng lẽ không thể dùng trí à? Ngươi đang xem thường ai đấy?”
Cửu Vương Gia không ngờ một câu nói của mình lại khiến Tô Tử Mạch phản ứng lớn như vậy, vội vàng sửa lời nói: “Tô cô nương, ngươi đừng nóng giận, đều là tiểu vương sai, là tiểu vương đã nói sai rồi.”
Tô Tử Mạch là người hiếu thắng, nhất là khi bị so sánh với Dạ Ly Thần, lời nói vừa rồi của Cửu Vương Gia đã làm Tô Tử Mạch càng kiên quyết với quyết định của mình, chỉ thấy Tô Tử Mạch gằn từng chữ từng chữ: “Chuyện này ta đã quyết định giúp rồi, bây giờ cho dù các ngươi không cho ta đi thì ta cũng phải đi, lão hoàng đế dưới sự bảo vệ của ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, Bảo Bảo trước mắt giao cho các ngươi chăm sóc.”
Sau khi nói xong thì Tô Tử Mạch trực tiếp phi thân về phái hoàng cung, thấy bóng lưng rời đi của Tô Tử Mạch thì Âu Dương Phương và Cửu Vương Gia cùng lộ ra một nụ cười khổ.
“Cửu hoàng thúc, con thấy hơi hối hận rồi, nếu biết trước sẽ như vậy thì con sẽ không nói chuyện này cho Tử Mạch tỷ tỷ, nếu Tử Mạch tỷ tỷ thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
“Phương Phương, con cũng đừng lo lắng quá, tu vi của Tô cô nương cao cường như vậy, đầu óc lại còn thông minh, những chuyện mà nàng đã quyết định chúng ta cũng không thể thay đổi được, nếu tô tiểu thư đã vào cung vậy thì chúng ta hay nghe lời của nàng chăm sóc Bảo Bảo thật tốt.”
Vào lúc hai người đang nói chuyện thì Tô Tử Mạch đã một lần nữa rời khỏi cửu vương phủ để đi đến hoàng cung rồi.
Trải qua chuyện tẩm cung của Âu Dương Phương bị cháy thì lúc này trong hoàng cũng đã canh phòng nghiêm ngặt hơn không ít.
Nhưng với tu vi của Tô Tử Mạch thì vẫn có thể thuận lợi tiến vào hoàng cung, sau khi tiến vào hoàng cung thì Tô Tử Mạch đã bay thẳng về phía tẩm cung của lão hoàng đế.
Lúc Tô Tử Mạch đến bên ngoài tẩm cung của lão hoàng đế, thì phát hiện bên ngoài tẩm cung của lão hoàng đế đúng là bị canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với tẩm cung của Âu Dương Phương, ngay lúc Tô Tử Mạch định lặp lại chiêu cũ từ trên nóc nhà tiến vào tẩm cung của lão hoàng đế thì đột nhiên có một đạo thân ảnh giống như ma quỷ xuất hiện ở sau lưng của Tô Tử Mạch.
“Người nào lén lén lút lút tự tiện xông vào hoàng cung?”
Tô Tử Mạch nhìn lại thì lập tức hoảng sợ, chỉ thấy đối phương là một lão già dáng người nhỏ gầy, ánh mắt sắc bén.
Nhưng Tô Tử Mạch cũng không vì dáng vẻ của đối phương mà tỏ ra khinh thường, có thể xuất hiện sau lưng nàng mà nàng không hề phát hiện, thì lão già này nhất định là cao thủ linh đế mà Âu Dương Bá Thiên mời đến kia.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch cười nói với lão đầu kia: “Vị tiền bối này, lời nói của người cũng không đúng rồi, thực ra bổn tiểu thư không phải tự tiện xông vào hoàng cung, mà là có người nhờ vả bảo vệ lão hoàng đế, thân thủ của tiền bối tốt như vậy sao lại đi trợ giúp tên loạn thần tặc tử Âu Dương Bá Thiên vậy, hay là bây giờ hãy bỏ tà theo chính đi theo ta cùng bảo vệ lão hoàng đế đi.”
Nghe thấy lời nói của Tô Tử Mạch thì sắc mặt lão già sầm xuống nói: “Làm càn, lão phu không cần biết ngươi là ai, tự tiện xông vào hoàng cung chính là tội chết, bây giờ lão phu sẽ giết ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, thì lão già cũng trực tiếp đánh về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch không ngờ cái lão già này chưa nói được vài câu đã động thủ, nói đánh là đánh.
Đối mặt với sự tấn công của cao thủ cấp bậc linh đế Tô Tử Mạch cũng không dám khinh thường, trong lòng vừa động thì ánh sáng của Thương Hải Châu đã xuất hiện, sau đó một người được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng đã đứng chắn trước mặt của Tô Tử Mạch, đây chính là tiên đế do Tô Tử Mạch triệu hồi từ Thương Hải Châu ra.
Sau khi lão già kia nhìn thấy tiên đế này xuất hiện thì bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng lùi nhanh về phía sau, nhìn chằm chằm vào tiên đế kia, vẻ mặt cảnh giác nói: “Các hạ là linh hoàng, không biết cao tính đại danh của các hạ là gì?”
Tiên đế này vừa xuất hiện thì trên người lóe lên ánh sáng vàng, đây chính là ánh sáng linh lực chỉ khi cường giả linh hoàng xuất hiện mới có, bởi vậy lão đầu đã trực tiếp xem tiên đế trở thành linh hoàng.
Trên thực tế tu vi của tiên đế này đúng là linh hoàng sơ cấp, chỉ có điều tiên đế này cũng là do Thương Hải Châu biến thành, so với linh hoàng thật thì cũng có sự chênh lệch nhất định, nhưng dùng để hù dọa lão già này thì vẫn dư sức.
Chỉ thấy vẻ mặt của Tô Tử Mạch đắc ý nói: “Tiền bối, ngươi không cần phải hỏi hắn, người này chính là người hầu của bổn tiểu thư, nếu bây giờ ngươi biết quay đầu là bờ ngoan ngoãn rời khỏi hoàng cung không nghe theo sự sai sử của Âu Dương Bá Thiên nữa thì những chuyện cũ bổn tiểu thư có thể bỏ qua không tính toán với ngươi, còn nếu không đến lúc đó cho dù ngươi có là linh đế cũng khó thoát khỏi cái chết đấy.”
Lời nói cuối cùng của Tô Tử Mạch giọng điệu đột nhiên trở nên hung ác hơn vài phần, mà ánh sáng màu vàng ở trên người của tiên đế kia cũng sáng hơn mấy phần, một cỗ uy áp cường đại ập thẳng về phía của lão già kia.
Sắc mặt của lão già kia lập tức trở nên vô cùng khó coi, sau khi nhìn Tô Tử Mạch một lúc, cái lão già kia rốt cục cũng chắp tay nói: “Được, nếu đã như vậy thì lão phu xin cáo từ trước, ngày sau nếu có duyên thì gặp lại.”
Sau khi nói xong thì lão già kia cũng trực tiếp quay người rời đi, trong nháy mắt đã biết mất khỏi tầm mắt của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế cũng không có lập tức đi tiếp mà vẫn đứng nguyên tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi, qua một lúc lâu không thấy lão già kia xuất hiện nữa, lúc này Tô Tử Mạch mới thở phào một cái, cùng lúc đó tiên đế kia cũng lập tức biến mất trước mặt nàng.