Nghe thấy Cửu Vương gia nói như vậy, Tam Vương gia lại nôn nóng đến mức sắc mặt đỏ bừng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngươi và ta là huynh đệ ruột thịt đấy, lúc như thế này ngươi tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn."
Bây giờ Tam Vương gia coi Cửu Vương gia là rơm rạ cứu mạng rồi, dưới sự đau khổ cầu xin của Tam Vương gia, lúc này Cửu Vương gia mới lên tiếng nói: "Tam hoàng huynh, ta lại có một cách, chẳng phải lát nữa có cuộc thi sao, ta thấy tình cảm giữa Thần tôn đại nhân và bảo bảo rất tốt, nếu Thần tôn đại nhân và Bảo Bảo chiến thắng giành được hạng nhất cuộc thi kế tiếp, đến lúc đó tâm trạng Thần tôn đại nhân khá hơn chút nói không chừng cũng sẽ không so đo chuyện lúc trước, nói như vậy chắc hẳn ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ."
Tam Vương gia nghe nói như vậy bèn vội vàng gật đầu nói: "Cửu hoàng đệ ngươi nói không sai, vừa nhìn là biết Thần tôn đại nhân rất yêu thương con trai hắn, lát nữa bất kể như thế nào chúng ta cũng sẽ để cho bọn họ thắng."
Trong lúc Tam Vương gia và Cửu Vương gia nói chuyện, Phó tiên sinh cũng đã giới thiệu xong quy tắc của cuộc thi.
Cuộc thi lần này tổng cộng chia làm ba phần, phần thứ nhất là gia trưởng lên tiến hành tỷ thí trước, phần thứ hai là học trò ra sân tỷ thí với nhau, trận chung kết cuối cùng chính là học trò và phụ huynh cùng nhau xuất chiến.
Từ quy tắc tỷ thí này cũng có thể thấy được cuộc thi lần này chính là một cuộc thi mang tính chất giải trí, cũng không phải là cuộc thi nghiêm túc gì cả. Chẳng qua là khi Phó tiên sinh nhìn về phía mọi người, mới phát hiện trừ một nhà Tô Tử Mạch ra, những người khác đều tỏ ra rất là căng thẳng.
Phó tiên sinh thấy vậy cười nói với mọi người: "Các vị không cần căng thẳng như vậy, cuộc thi lần này lấy hữu nghị làm đầu, chủ yếu vẫn là để cho mọi người giao lưu hiểu rõ hơn, không cần căng thẳng như vậy, mọi người chuẩn bị trước một chút, đợi lát nữa chúng ta rút thăm quyết định thứ tự ra sân."
Phó tiên sinh này cơ bản cũng không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra, đương nhiên không hiểu bây giờ áp lực của những bậc phụ huynh này lớn đến mức nào.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, Tam Vương gia triệu tập những phụ huynh nhà khác lại cùng nhau, mặt đầy nghiêm trọng nói với mọi người: "Các vị, vừa rồi Thần tôn đại nhân nói các ngươi cũng đều nghe thấy, lần này đắc tội Thần tôn đại nhân chúng ta rất khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này, vì vậy ở cuộc thi sau đó chúng ta nhất định không thể thắng, nhất định phải để cho cả nhà Thần tôn đại nhân bọn họ chiến thắng, như vậy Thần tôn đại nhân vui dĩ nhiên sẽ không so đo chuyện lúc trước với chúng ta, các ngươi cũng không có ý kiến gì chứ."
"Đương nhiên không có ý kiến, chỉ là một cuộc thi cơ bản chẳng đáng gì, giữ mạng vẫn là quan trọng hơn."
"Không sai, nếu sớm biết Tô Bảo Bảo kia là con trai của Thần tôn đại nhân, nói gì chúng ta cũng không dám đắc tội nó, bây giờ chỉ có thể dốc sức cứu vãn."
Đối với ý tứ mà Tam Vương gia nói ra mọi người gần như trăm miệng một lời đồng ý, lúc này Tô Tử Mạch cũng phát hiện đám người Tam Vương gia tụ tập chung một chỗ nói nhỏ bàn bạc gì đó, không khỏi nhướng mày một cái sinh lòng cảnh giác.
"Bọn họ đang lén lén lút lút nói gì đó, chẳng lẽ có âm mưu gì."
Dạ Ly Thần nghe thấy Tô Tử Mạch lẩm bẩm không khỏi cười nói: "Mặc kệ bọn họ có cái gì âm mưu, dù sao cuộc thi lần này chúng ta thắng chắc, Bảo Bảo con nói có đúng hay không?"
"Có phụ thân ở chúng ta đương nhiên thắng chắc."
Bảo Bảo và Dạ Ly Thần chỉ vừa mới nhận cha con trong chốc lát, bây giờ cũng đã hết sức thân thiết, Dạ Ly Thần vừa tùy tiện mở miệng Bảo Bảo đã lập tức phụ họa theo.
Tô Tử Mạch thấy cảnh tượng này không khỏi đau xót trong lòng nói: "Bảo Bảo con lại đây, cách xa hắn một chút."
Đối với Tô Tử Mạch ra lệnh, Bảo Bảo chỉ có thể lòng không tình nguyện tạm thời rời khỏi bên cạnh Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi cười khẽ cũng không có ngăn cản.
Mặc dù Tô Tử Mạch vẫn rất phản đối Bảo Bảo quá mức thân thiết với mình, nhưng ít nhất Tô Tử Mạch không còn chối bỏ quan hệ cha con giữa hắn và Bảo Bảo nữa, chuyện này cũng tính là một sự khởi đầu tốt.
Lúc này Phó tiên sinh cũng cầm một cây thăm bằng trúc đi tới, nói với mọi người: "Các vị, mời đến rút cây thăm bằng trúc, phía trên cây thăm bằng trúc có viết số thứ tự, người rút được số một đi lên đài trước, số hai và số một tiến hành trận tỷ thí đầu, người thắng ở lại trên đài, người thua bị loại, người nào ở lại cuối cùng chính là người thắng trận chung cuộc của vòng thi thứ nhất."
Phó tiên sinh vừa dứt lời mọi người rối rít tiến lên bắt đầu rút thăm, từ lời vừa rồi của Phó tiên sinh, rõ ràng rút được số càng gần chót càng tốt. Dù sao người rút được số một phải khiêu chiến tất cả mọi người phía sau, có thể tưởng tượng được độ khó trong đó.
Sau khi Dạ Ly Thần rút ra cây thăm bằng trúc không khỏi cười nhạt, Tô Tử Mạch cũng theo bản năng nhìn về phía cây thăm bằng trúc trong tay Dạ Ly Thần, chữ “nhất” thật to ở phía dưới cây thăm bằng trúc có vẻ chói mắt lạ thường.
Lúc này Bảo Bảo vỗ tay kêu lên: "Mẫu thân người xem, phụ thân rút được số một, phụ thân là hạng nhất, là lợi hại nhất."
Bảo Bảo đáng thương còn chưa hiểu quy tắc tỷ thí, cho rằng Dạ Ly Thần rút được số một chính là hạng nhất, Tô Tử Mạch nghe vậy cũng không nhịn được bật cười.
Nhưng đối với cao thủ cấp bậc như Dạ Ly Thần mà nói, cho dù rút được số bao nhiêu thì kết quả cuối cùng sợ rằng đều giống nhau, cho dù là tất cả những bậc phụ huynh ở đây hợp lại làm một, cũng không thể là đối thủ của Dạ Ly Thần.
Sau khi tất cả kết quả rút thăm xuất hiện, Dạ Ly Thần dẫn đầu đi lên lôi đài, Bảo Bảo nắm chặt tay, mặt đầy căng thẳng nhìn Dạ Ly Thần.
Người rút được số hai chính là tộc trưởng Tiền gia một đại gia tộc trong Dạ Lan Quốc, lúc này hắn cũng đi về phía lôi đài, chẳng qua là bước chân hắn trông có vẻ hơi lảo đảo, gương mặt già nua lại đỏ bừng, thậm chí có thể thấy từng giọt mồ hôi.
Gia chủ Tiền gia Tiền Hữu Vi cũng không ngờ rằng vận may của mình kém như vậy, lại là người thứ nhất giao thủ với Dạ Ly Thần, Tiền Hữu Vi thật vất vả đi lên lôi đài bèn trực tiếp cúi người một cái thật sâu với Dạ Ly Thần nói: "Thần tôn đại nhân, được giao thủ với Thần tôn đại nhân thật sự là vinh hạnh của tiểu nhân, mong rằng Thần tôn đại nhân giơ cao đánh khẽ."
Tiền Hữu Vi này vốn cũng là một cao thủ cấp bậc linh thánh, loại tu vi này mặc dù không tính là đứng đầu nhưng cũng mạnh hơn so với phần lớn người tu luyện.
Nhưng sau khi biết thân phận của Dạ Ly Thần, Tiền Hữu Vi cơ bản cũng không có chút ý chí chiến đấu nào, trận đấu còn chưa bắt đầu đã bắt đầu tỏ ra yếu thế lấy lòng Dạ Ly Thần trước.
Dạ Ly Thần thấy vậy rất là bất mãn nói: "Nói nhảm nhiều quá, ngươi ra tay trước đi."
Tiền Hữu Vi nghe thấy Dạ Ly Thần nói bèn vội vàng gật đầu nói vâng, vừa bày ra dáng vẻ tấn công trong lòng vừa bắt đầu tính toán.
Vừa rồi mọi người cũng đã bàn bạc xong lần tỷ thí này nhất định phải thua, mình càng không thể nào là đối thủ của Dạ Ly Thần. Nếu thật sự ra tay, Dạ Ly Thần tùy tiện phản đòn thì hắn ta sẽ bị thương nặng, nói không chừng còn mất đi tính mạng.
Nghĩ tới đây trong lòng Tiền Hữu Vi bỗng nảy ra ý tưởng, hét lớn một tiếng rồi lao về phía Dạ Ly Thần.