Nếu như thực sự có thể khiến hai người về bên nhau, đến lúc đó Dạ Ly Thần nợ nàng một ân tình lớn.
Sau khi Tô Tử Mạch đưa Bảo Bảo trở về phòng, lửa giận trong lòng vẫn còn chưa nguôi ngoai, Bảo Bảo nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Tử Mạch, nó đáng thương nói: “Mẫu thân, người đừng giận, cùng lắm thì sau này con không nói chuyện với Dạ thúc thúc nữa là được chứ gì.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bảo Bảo Tô Tử Mạch lập tức mềm lòng, sờ đầu Bảo Bảo nói: “Mẫu thân không tức giận, nhưng cái người Dạ Ly Thần đó không phải là dạng tốt đẹp gì, sau này con cố gắng cách xa hắn ta một chút.”
Cuối cùng Tô Tử Mạch cũng không nỡ nặng lời với Bảo Bảo, huống hồ Dạ Ly Thần quả thực là thụ phân thân sinh của Bảo Bảo. Tô Tử Mạch không hy vọng Bảo Bảo và hắn dính dáng quá nhiều đến nhau, cũng không muốn khiến Bảo Bảo thực sự hận Dạ Ly Thần.
Dù sao thì Bảo Bảo vẫn là một đứa trẻ, ở cái tuổi này nên vui vẻ trưởng thành, không nên khiến nó mang gánh nặng thù hận.
Hơn nữa, chuyện ngày đó cũng không thể hoàn toàn trách cứ Dạ Ly Thần, chỉ có thể nói rằng đó là do số phận trêu ngươi, gây ra hiểu lầm, chỉ cần bản thân tin tưởng Bảo Bảo duy trì lạnh nhạt với Dạ Ly Thần, nàng tin lâu rồi Dạ Ly Thần sẽ không chịu nổi và rời đi.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Tử Mạch mới cảm thấy nhẹ nhõm, cùng với Bảo Bảo chìm vào giấc ngủ bình yên.
Sáng ngày hôm sau, Tô Tử Mạch vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng gõ cửa rất khẽ bên ngoài, giọng của Cửu Vương gia cùng lúc vang lên: “Tô cô nương đã tỉnh chưa, bổn vương có vài chuyện muốn nói với cô nương.”
Nghe thấy tiếng của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày, mới sáng sớm Cửu Vương gia đã đến tìm mình, chẳng lẽ lại nhận lệnh của Dạ Ly Thần.
Vừa nghĩ tới khả năng này, sau khi Tô Tử Mạch mở cửa sắc mặt cũng không được tốt: “Cửu Vương gia mới sáng sớm đã đến tìm, có chuyện gì sao?”
Cửu Vương gia thấy sắc mặt Tô Tử Mạch khó chịu, vội vàng mỉm cười nói: “Tô cô nương, chuyện ngày hôm qua là do bổn vương thiếu suy sét vẫn mong Tô cô nương đừng trách. Hôm nay đến là muốn hỏi Tô cô nương tiếp theo có sắp xếp gì, có chỗ nào cần bổn vương giúp không?”
Nghe Cửu Vương gia nói như vậy, sự phòng bị trong lòng Tô Tử Mạch mới dần giảm bớt, nàng nói: “Không có sắp xếp gì đặc biệt, khiến vương gia bận tâm rồi.”
“Mẫu thân, hai ngày nữa học viện có một cuộc thi, người quên rồi sao? Đã nói rồi người cũng phải cùng đi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy không khỏi nhìn về phía Bảo Bảo, chuyện này nàng vốn dĩ không muốn để Cửu Vương gia biết, không ngờ Bảo Bảo lại nhất thời nhanh miệng nói ra.
Cửu Vương gia nghe Bảo Bảo nói khuôn mặt lộ ra vui mừng nói: “Hoá ra có chuyện này, bổn vương không làm phiền Tô cô nương nữa.”
Sau khi nói xong, Cửu Vương gia nhanh chóng rời đi, nhìn bóng dáng Cửu Vương gia đã đi xa, Tô Tử Mạch nhíu mày, chỉ sợ chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đến tai Dạ Ly Thần.
Quả nhiên sau khi rời đi Cửu Vương gia lập tức đến tìm Dạ Ly Thần, vừa thấy Dạ Ly Thần Cửu Vương gia làm vẻ mặt nịnh nọt nói: “Thần tôn đại nhân, lúc nãy tiểu vương đi tìm Tô cô nương đã nghe ngóng được một tin nên vội vàng đến bẩm báo với người.”
“Ồ, tin gì, mau nói đi.”. truyện teen hay
Khi nghe Cửu Vương gia nói vậy vẻ mặt Dạ Ly Thần lập tức trở nên kích động, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Dạ Ly Thần đã hạ quyết tâm phải dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình đối với Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, hắn vô cùng để tâm đến chuyện của hai người họ.
Thấy vậy Cửu Vương gia vội vàng nói: “Thần tôn đại nhân, theo như tin tức mà tiểu vương vừa nghe ngóng được, sau hai ngày nữa sẽ diễn ra một cuộc thi ở Bích Ba viên nơi Bảo Bảo ở, cuộc thi này ngoài học sinh trong học viện ra phụ mẫu của học sinh cũng phải cùng tham gia, Tô cô nương chắc chắn phải tham gia cuộc thi cùng với Bảo Bảo, thần tôn đại nhân, nếu như ngài có hứng thú có thể mượn cơ hội này để kéo gần mối quan hệ với hai người bọn họ.”
“Được, tin tức này của ngươi quả thực không tệ, cũng coi như không làm bổn tôn thất vọng, ngươi lui xuống trước đi.”
Nhận được sự tán thưởng của Dạ Ly Thần Cửu Vương gia lập tức trở nên vui mừng, mới đi ra ngoài mấy bước đột nhiên Dạ Ly Thần lại lên tiếng: “Đợi đã, cái này thưởng cho ngươi, sau này chỉ cần là tin tức liên quan đến Tô Tử Mạch và Bảo Bảo ngươi phải lập tức bẩm báo cho bổn tôn, bổn tôn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Vừa nói Dạ Ly Thần vừa hất tay một cái, lập tức có một viên đan dược trong tay Cửu Vương gia.
Nhìn đan dược toả hương thơm ngào ngạt trong tay, cho dù Cửu Vương gia không biết loại đan dược này nhưng hắn ta biết đây chắc chắn là thứ không tầm thường. Hắn ta cúi người xuống trước mặt Dạ Ly Thần nói: “Thần tôn đại nhân yên tâm, tiểu vương nhất định sẽ chú ý thêm, tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất cứ tin tức nào.”
Dạ Ly Thần thấy vậy mới khoát tay, đợi sau khi Cửu Vương gia rời đi, hắn mới nhếch miệng cười khẩy, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Chớp mắt đã trôi qua ba ngày, Tô Tử Mạch đã dậy từ sáng sớm, chuẩn bị thu dọn cùng Bảo Bảo tham gia cuộc thi ở học viện.
Chỉ là vẻ mặt của Bảo Bảo sau khi thức dậy lại có chút cô đơn, không hoạt bát vui vẻ như thường ngày.
Tô Tử Mạch thấy vậy bèn hỏi: “Bảo Bảo, con sao vậy? Hôm nay mẫu thân tham gia cuộc thi cùng với con, chẳng lẽ con không vui sao?”
Trước câu hỏi của Tô Tử Mạch, Bảo Bảo cố nặn ra một nụ cười nói: “Không phải đâu mẫu thân, mẫu thân đồng ý tham gia cuộc thi với con, đương nhiên con rất vui.”
Mặc dù miệng nói rằng rất vui nhưng ở cái độ tuổi này của nó căn bản không thể nào che dấu được vui buồn trong lòng, Tô Tử Mạch vừa nhìn đã biết Bảo Bảo đang nói dối.
Nhưng nhất thời nàng cũng không rõ vì sao Bảo Bảo lại không vui, nhìn dáng vẻ này của Bảo Bảo rõ ràng là cũng không bằng lòng chủ động nói ra, Tô Tử Mạch cũng không muốn miễn cưỡng, đợi sau khi đến học viện rồi lại hỏi nó.
Sau khi hai người thu dọn xong thì cùng nhau xuất phát, rất nhanh đã đến Bích Ba viên, lúc hai người họ đến nơi mới phát hiện đã có rất nhiều người đến rồi.
Trước đây khi đưa Bảo Bảo đến Tô Tử Mạch nhớ rất rõ, tổng số học sinh của Bích Hạ Viện Trung mới có mười mấy người mà thôi, nhưng bây giờ thấy đông nghịt, ít ra cũng phải hơn trăm người.
Nhưng trong đám người này ngoài học sinh ra đa phần là gia trưởng của những học sinh này và người hầu trong nhà, không ít học sinh ngoài phụ mẫu còn có năm sáu tuỳ tùng đi theo.
So với bọn họ Tô Tử Mạch và Bảo Bảo rõ ràng là đơn giản hơn nhiều, nhưng nàng cũng không để ý, cuộc thi này không phải cứ nhiều người là được, chỉ cần có thực lực thì người giành chiến thắng cuối cùng vẫn là nàng và Bảo Bảo.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch bèn kéo Bảo Bảo tìm một góc kiên nhẫn chờ đợi, nhưng gia trưởng của mấy học sinh bên cạnh đều tập hợp thành một đoàn, đang nói chuyện gì đó vô cùng náo nhiệt.