“Cuộc thi tiếp theo là điều mà tất cả những người muốn đến Điện Thần Dược làm học trò đều phải biết, đó chính là ngọn lửa. Tiêu chuẩn để tấn cấp chính là dựa vào ngọn lửa mà người đó đốt ra, và độ mạnh yếu của ngọn lửa sẽ là tiêu chuẩn để xếp hạng, ở phía dưới theo thứ tự bắt đầu đến trước lò luyện dược.”
Sau khi Lý đường chủ nói xong thì những người đã tấn cấp lần lượt xếp thành hàng đứng ở trước lò luyện dược. Thi Phi Vân còn cố ý khiêu khích giành trước vài bước để đứng ở ngay trước mặt của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch mỉm cười tỏ vẻ không sao, đồng thời âm thầm kiềm chế tức giận của Tiểu Mục.
Tiểu Mục ngẩng đầu lên nói: “Mẫu thân, nữ nhân này quá đáng ghét, lại cố ý bới móc nhiều lần, chúng ta cứ nhẫn nhịn như vậy sao?”
Tô Tử Mạch lắc đầu cười nói: “Ai nói ta nhẫn nhịn? Ta chỉ muốn nói cho con biết, khi chó cắn con một miếng thì con không cần thiết cắn lại chó một miếng, nhưng khi chó cắn con nhiều miếng thì con có thể giết chó ăn thịt.”
Thật tàn nhẫn!
Tiểu Mục im lặng.
Thi Phi Vân lại bị tức đến sắp nổ luôn rồi.
Nói nàng ta là chó?
Thi Phi Vân định xắn tay áo lên dạy dỗ Tô Tử Mạch một trận nhưng lại đến lượt nàng ta lên đốt lửa ở lò luyện dược. Mà hơn mười người ở trước nàng ta chỉ có hai người có thể ngưng tụ ra ngọn lửa. Mặc dù như vậy nhưng thành tích này so với nhóm trước cũng coi như khá được rồi.
Đương nhiên Thi Phi Vân cũng muốn dốc toàn lực, tạm thời gác lại mâu thuẫn với Tô Tử Mạch sang một bên, tập trung vào ngưng tụ lò lửa.
Chỉ thấy nàng ta hơi mở rộng hai chân, toàn thân siết chặt. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào lò luyện dược. Đồng thời tay trái nắm chặt, tay phải mở ra nâng lên, lòng bàn tay hướng lên trên. Giống như đang tập trung cao độ để tụ hội cái gì đó.
Động tác này là tư thế tụ lửa tiêu chuẩn của các luyện dược sư, căn bản không có gì đáng chê trách. Nhưng hiện tại ở trong mắt người xuyên không đến là Tô Tử Mạch, nó giống như một khúc dạo đầu cho sự trao đổi chất nào đó.
Nàng phải kìm lại một lúc lâu mới không bật cười.
Ngay lúc Tô Tử Mạch sắp không nhịn được cười ra tiếng, thì cuối cùng trong lòng bàn tay của Thi Phi Vân cũng xuất hiện một làn khói màu xanh. Ngay sau đó có một ngọn lửa nhỏ màu xanh thẫm chui ra. Ngọn lửa màu xanh thấm bắt đầu dao động ở trong lòng bàn tay của nàng ta.
Sau một tiếng hây thì ngọn lửa trong tay Thi Phi Vân bay thẳng về phía lò luyện dược. Trải qua tầm năm phút (thời gian uống hết một tách trà) cũng không bị dập tắt.
Ngay lập tức trên mặt của Thi Phi Vân xuất hiện ánh mắt vô cũng đắc ý.
Lý đường chủ vuốt vài sợi râu đen ở trên cằm, gật đầu liên tục: “Không tồi, không tồi! Hai người tấn cấp trước đó chỉ có thể triệu hồi ra Thanh Liên Chi Hỏa cấp một, mà ngươi chưa trở thành luyện dược sư chính thức đã có thể triệu hồi ra Thanh Liên Chi Hỏa cấp hai.”
Lý đường chủ khen ngợi: “Quả nhiên là có thiên phú làm luyện dược sư! Tấn cấp! Tấn cấp!”
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng bắt đầu ríu rít khen ngợi Thi Phi Vân.
Thi Phi Vân đắc ý, quay lại nhìn Tô Tử Mạch ở phía sau, vẻ mặt giễu cợt.
“Ta khuyên ngươi nên từ bỏ sớm đi, đừng đợi đến lúc xấu hổ rồi có hối hận cũng không kịp.”
“Ha ha...”
Tô Tử Mạch đáp lại bằng nụ cười khinh thường, vẫn như cũ việc của ta ta làm mà tiến lên phía trước lò luyện dược. Lúc này ngọn lửa của Thi Phi Vân đã bị tắt hoàn toàn, lò luyện dược được sơn son thếp vàng chạm rỗng vẫn mới như lúc trước. Nàng phải một lần nữa châm lửa trong lò.
Đương nhiên nàng không có khả năng phóng ra lửa. Dù sao, từ trước đến nay nàng chưa từng tiếp xúc với luyện dược. Nhưng vẻ mặt của nàng vẫn rất ung dung.