Lúc này Dạ Ly Thần cũng nhìn ra Tô Tử Mạch hình như thực sự tức giận, theo phản xạ né sang một bên, với tu vi của hắn rõ ràng có thể đánh bại Tô Tử Mạch một cách dễ dàng, nhưng hắn không nỡ thực sự ra tay với Tô Tử Mạch.
“Ầm.”
Một đòn của Tô Tử Mạch đánh trúng vào chiếc tủ phía sau Dạ Ly Thần, rồi một tiếng động lớn vang lên, chiếc tủ vỡ tan tành.
Cửu Vương gia và những người khác đang canh giữ ở cửa khi nghe thấy động tĩnh lớn như vậy khuôn mặt lập tức biến sắc. Cửu Vương gia nhíu mày, bắt đầu thầm suy đoán trong lòng.
Lúc nãy hắn ta còn tưởng rằng tiếng động trong phòng là do động tác tình tứ sâu đậm của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch quá lớn gây ra, nhưng có cuồng nhiệt thế nào cũng không đến mức gây ra tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ hai người họ đang đánh nhau bên trong.
“Vương gia, chúng ta có cần vào xem tình hình không, tiếng động này quá lớn.”
Hạ nhân bên cạnh thắc mắc hỏi, trong lòng Cửu Vương gia cảm thấy không yên tâm, nếu như tuỳ tiện xông vào làm hỏng chuyện chẳng phải sẽ bị Dạ Ly Thần trách tội sao. Nếu như Dạ Ly Thần nổi giận, bọn họ làm không tốt thì cái mạng quèn khó giữ.
Nhưng nếu như không đi vào, Tô Tử Mạch chắc chắn không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần, nếu như Tô Tử Mạch thực sự chết trong tay Dạ Ly Thần, trong lòng Cửu Vương gia sẽ cảm thấy rất áy náy.
Nhất thời Cửu Vương gia lâm vào tình thế khó xử, hắn ta nhíu chặt mày.
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé đột nhiên chạy nhanh về phía này, Cửu Vương gia quay đầu nhìn thì phát hiện Bảo Bảo đã đến.
“Bảo Bảo, sao ngươi lại đến đây, muộn thế này rồi mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy Bảo Bảo Cửu Vương gia miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng Bảo Bảo vẫn nhìn về phía căn phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Ta đến tìm mẫu thân, có phải mẫu thân ở trong căn phòng này không?”
Cửu Vương gia nghe thấy vậy theo phản xạ lắc đầu phủ nhận: “Không có, mẫu thân của ngươi sao có thể trong đó được, ngươi nhầm rồi.”
Không ai biết tình hình trong phòng bây giờ ra sao, một mình Tô Tử Mạch đã đủ khiến Cửu Vương gia đau đầu, hắn ta không muốn Bảo Bảo cũng bị cuốn vào trong.
Nhưng Bảo Bảo không tin lời Cửu Vương gia nói, đi thẳng về phía cửa phòng, nói: “Ta không tin, ta muốn vào trong xem.”
Cửu Vương gia định đi lên ngăn cản thì đột nhiên nảy ra một ý, ở buổi tửu yến lần trước, Dạ Ly Thần yêu thương Bảo Bảo như phụ tử, lúc này Bảo Bảo đi vào có lẽ sẽ có tác dụng thần kì cũng nên.
Cho dù Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch có xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau, dù sao Bảo Bảo cũng là một hài nhi, nói không chừng Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch sẽ vì Bảo Bảo mà dừng tay.
Nghĩ vậy, Cửu Vương gia ra hiệu với đám thuộc hạ đang chuẩn bị ngăn cản Bảo Bảo, bọn họ lập tức tránh đường, đứa bé đẩy cửa phòng đi vào trong.
Lúc này căn phòng đã trở nên bừa bộn, lúc nãy Tô Tử Mạch đã liên tiếp tung đòn tấn công về phía Dạ Ly Thần, lúc Bảo Bảo đẩy cửa đi vào, Dạ Ly Thần không chịu đựng được nữa ra đòn phản công về phía Tô Tử Mạch.
Lúc Tô Tử Mạch đánh về phía Dạ Ly Thần, lần này hắn không né tránh mà đi về phía trước, nắm chặt lấy nắm đấm của Tô Tử Mạch, tay còn lại giữ chặt eo, ôm nàng vào lòng.
“Dạ thúc thúc, mẫu thân, hai người đang làm gì vậy?”
Bảo Bảo nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức sững sờ, đôi mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu.
Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch cũng sửng sốt khi nhìn thấy Bảo Bảo, đứa bé xuất hiện quá đột ngột khiến bọn họ cũng trở tay không kịp.
Lúc này Tô Tử Mạch mới hoàn hồn, nhanh chóng đẩy Dạ Ly Thần ra, đi đến trước mặt Bảo Bảo nói: “Không phải ta bảo con ngoan ngoãn đi ngủ sao, làm sao lại chạy tới đây?”
Đối mặt với sự chất vấn của Tô Tử Mạch, Bảo Bảo tủi thân nói: “Mẫu thân, lúc nãy con nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, con lo lắng người gặp nguy hiểm nên mới đến xem, có phải Dạ thúc thúc ức hiếp người không?”
Mặc dù Bảo Bảo còn nhỏ nhưng trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, vừa nghĩ tới tư thế mập mờ lúc nãy của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, Bảo Bảo đã phản ứng lại rất nhanh, chắc chắn là Dạ Ly Thần đang phi lễ với mẫu thân của mình.
Vừa nghĩ vậy, Bảo Bảo lập tức nói với Dạ Ly Thần: “Dạ thúc thúc, mặc dù thúc rất tốt với con, nhưng mẫu thân là người thân thiết nhất của con, nếu như người thích mẫu thân của con thì có thể quang minh chính đại theo đuổi người, đừng dùng thủ đoạn đê tiện này, con sẽ xem thường thúc.”
Lúc Bảo Bảo nói chuyện vô cùng nghiêm túc, khiến cho Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch nhất thời ngơ ngác, đứa bé này rốt cuộc học mấy thứ này ở đâu vậy.
Tô Tử Mạch không muốn có quan hệ gì với Dạ Ly Thần, càng không muốn Bảo Bảo quá thân thiết với Dạ Ly Thần nên vội vàng giải thích: “Bảo Bảo, con đang nói nhảm gì vậy, lúc nãy mẫu thân với hắn ta đang so tài, bàn luận với nhau, không như những gì con nghĩ đâu.”
Lúc này Dạ Ly Thần đột nhiên bật cười: “Bảo Bảo, con nói không sai, mẫu thân con xinh đẹp như vậy, thân thủ lại tốt, quả thật ta đang có ý theo đuổi nàng, không biết con có đồng ý không.”
“Đương nhiên là con đồng ý rồi, con vừa mới sinh ra đã bị người phụ thân tồi tệ đó bỏ rơi, Dạ thúc thúc, nếu như thúc có thể làm phụ thân con thì quá tốt, cái gì cũng không so…”
Bảo Bảo mới nói được một nửa đã bị Tô Tử Mạch bịt miệng kéo ra ngoài, vừa kéo Bảo Bảo Tô Tử Mạch vừa tức giận nói: “Thằng bé này, sao lại nói lung tung như vậy, mẫu không dạy con không được nói nhảm nhí sao, để trở về xem ta xử lý con thế nào.”
Thấy Tô Tử Mạch kéo Bảo Bảo đi, Dạ Ly Thần không nhịn được nhếch mép cười, nhưng khuôn mặt lúc cười của hắn lộ ra sự bi thương.
Hắn nghe rất rõ những lời Bảo Bảo nói lúc nãy, bây giờ Bảo Bảo rất có thiện cảm với hắn, nhưng nhưng lại coi phụ thân thân sinh là người xấu.
Đáng tiếc Bảo Bảo không biết, Dạ Ly Thần chính là phụ thân thân sinh ra nó, nếu như bây giờ để Bảo Bảo biết chuyện này, chỉ sợ phản ứng của nó sẽ rất quyết liệt, đến lúc đó nói không chừng lại càng hận hắn.
Nghĩ vậy, Dạ Ly Thần lập tức quyết định, xem ra tạm thời không thể để Bảo Bảo biết thân phận thực sự của bản thân, trước tiên cứ dùng thân phận Dạ thúc thúc để tiếp cận Bảo Bảo, đợi đến lúc Bảo Bảo lớn hơn một chút dần biết được chân tướng ngày đó, mới nói chuyện hắn chính là thụ thân thân sinh của nó.
Lúc Dạ Ly Thần thầm quyết định trong lòng, Cửu Vương gia mỉm cười đi đến trước mặt Dạ Ly Thần nói: “Thần tôn đại nhân, căn phòng này có vẻ không phù hợp để ở nữa hay là tiểu vương đổi một phòng mới cho ngài.”
Cửu Vương gia đã tận mắt nhìn thấy chuyện lúc nãy, hắn ta cũng coi như đã lờ mờ nhìn ra manh mối về quan hệ giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch.