Khi Thượng Quan Thiên thấy Tô Tử Mạch và Phượng Dao ngó lơ không đếm xỉa gì đến hắn thì rốt cuộc cũng không nhịn nổi bắt đầu nói ra thân phận và gia thế của mình.
Thượng Quan Thiên nói xong thì lộ ra vẻ mặt đắc ý nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch và Phượng Dao, hắn nghĩ sau khi biết được thân phận thật sự của hắn thì hai người phụ nữ này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.
Nhưng điều hắn không ngờ đến chính là Tô Tử Mạch và Phượng Dao vẫn không chút dao động, Tô Tử Mạch lại càng lắc đầu không ngừng nói: “Ài, thì ra ngươi chính là đại hoàng tử của Thủy Vân Quốc à, thân là hoàng tử mà lại đi tranh giành phòng với bá tánh thường dân như bọn ta, da mặt ngươi cũng dày thật đấy”
Thượng Quan Thiên vừa nàng nói vậy thì tức giận đến sắc mặt đỏ bừng nói: “Ngươi nói bậy, căn phòng này vẫn luôn thuộc về bổn hoàng tử, bất cứ khi nào bổn hoàng tử đến đây thì đều sẽ dùng bữa ở phòng này, rõ ràng là các ngươi đoạt phòng của bổn hoàng tử.”
“Ngươi nói như vậy là không đúng rồi, căn phòng này là do chưởng quầy dẫn chúng ta vào, trước đó chưởng quầy cũng chưa từng nói đây là phòng riêng của ngươi, ngươi đừng có mà giảo biện”
Tiếng cãi nhau trong phòng rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người ngoài, không ít khách đã tụ tập ngoài cửa hóng chuyện.
Đặc biệt là vừa rồi lúc Thượng Quan Thiên công khai thân phận của mình, những vị khách biết về tin đồn gần đây của Đại hoàng tử thì lại càng say sưa hóng chuyện hơn nữa.
Chưởng quầy của tửu lầu nghe thấy động tĩnh lớn như vậy cũng nhanh chóng chạy đến, chưởng quầy vừa mới bước vào cửa đã lập tức đến trước mặt Thượng Quan Thiên, ông ta cười nịnh nọt nói: “Hoàng tử điện hạ thật là xin lỗi, là tiểu nhân nhất thời quên mất, dẫn các nàng ấy vào phòng của ngài.”
Thượng Quan Thiên nghe ông ta nói vậy thì lập tức vui vẻ nói: “Thế nào, hai người các ngươi nghe rõ chưởng quầy nói rõ ràng phòng này là của bổn hoàng tử chưa, lần này các ngươi còn gì để nói nữa không”
Tô Tử Mạch nghe hắn nói vậy thì khinh thường nhìn lại hắn, nói: “Hừ ngươi là đại hoàng tử của Thủy Vân Quốc, chưởng quầy vẫn còn muốn mở cửa buôn bán đấy, nào dám đắc tội ngươi, à hơn nữa tửu lâu này cũng không phải vừa mở ngày một ngày hai, nhưng mọi người đều chưa từng nghe qua cái gọi là phòng chuyên dụng như ngươi nói, mọi người nói xem có phải hay không”
Tô Tử Mạch nói hết câu còn quay ra ngoài cửa hỏi những người đang đứng hóng chuyện ngoài kia, mọi người cũng lập tức lên tiếng phụ họa lời của nàng.
“Hôm qua ta cũng vừa ăn cơm ở đây, chưởng quầy cũng chưa từng nói có phòng chuyên dụng gì đó đâu”
“Ai dà, người ta là Đại hoàng tử đấy, chưởng quầy cũng không dám đắc tội hắn nên cũng chỉ có thể nói như vậy thôi”
Thượng Quan Thiên thân là đại hoàng tử ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh tất nhiên cũng thường hay bắt nạt người khác, bá tánh trong thành cũng đều biết ác danh của đại hoàng tử, chẳng qua giận mà không dám nói gì thôi.
Hôm nay có Tô Tử Mạch khởi xướng, những người này tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, phát tiết hết tất cả oán khí tích tụ bấy lâu trong lòng ra hết một lần.
Dù sao chuyện hôm nay là do Tô Tử Mạch khởi xướng, cho dù thật sự chọc giận Đại hoàng tử thì người đầu tiên gặp xui xẻo cũng là Tô Tử Mạch, bọn họ cũng không có gì phải e ngại cả.
Tô Tử Mạch nhìn thấy cảm xúc của quần chúng đã bị nàng kích động thì nhân cơ hội đó đứng lên lộ ra bụng to, giọng nói cũng mang theo vẻ khóc nức nở nói: “Ai, đại hoàng tử lại ỷ vào thân phận của mình để bắt nạt một người phụ nữ mang thai như ta, ta hoài thai đã mấy tháng nay, khó khăn lắm hôm nay mới đến được đây ăn chút đồ bổ, nhưng đại hoàng tử lại muốn đuổi ta đi, tại sao số ta lại khổ như vậy hả trời”
Khi mọi người nhìn thấy Tô Tử Mạch lại còn là một phụ nữ đang mang thai, thì quần chúng lại càng phẫn nộ với hành vi của đại hoàng tử hơn, bọn họ không ngừng công khai lên án, chỉ trích hắn.
“Thật là quá đáng, trước đó đại hoàng tử bắt nạt người khác đã đành, không thể tưởng được ngay cả một người phụ nữ mang thai mà hắn cũng không buông tha, quả thực táng tận lương tâm”
“Đúng vậy, Thủy Vân Quốc chúng ta có loại hoàng tử như vậy quả thực là quá bất hạnh, thân là con dân của Thủy Vân Quốc, ta cảm thấy bản thân như đang bị sỉ nhục”
Thượng Quan Thiên nghe được những bá tánh đó không ngừng trách cứ hắn thì sắc mặt lại càng thêm khó coi, hắn cũng không nghĩ thanh danh của mình lại kém như vậy, càng không ngờ tới Tô Tử Mạch lại là một người phụ nữ đang mang thai.
“Đại hoàng tử điện hạ, hay là chúng ta trở về trước đi, gần đây bệ hạ đang suy xét đến chuyện lập thái tử đấy ạ, nếu để chuyện này kinh động đến bệ hạ thì sẽ bất lợi cho tiền đồ của ngài đấy ạ”
Thượng Quan Thiên vốn đang định nói thêm hai ba câu nữa, với tính tình kiêu ngạo đã quen thói của hắn, sao có thể vì vài câu chỉ trích của bá tánh mà thay đổi được.
Hắn lại càng không bận tâm đến việc Tô Tử Mạch là một người phụ nữ đang mang thai, sau khi Thượng Quan Thiên bị những bá tánh đó chỉ trích thì thậm chí còn có ý định muốn giết chết Tô Tử Mạch nữa.
Nhưng sau khi nghe thuộc hạ của mình nhắc nhở thì Thượng Quan Thiên cũng bình tĩnh suy nghĩ lại, nỗi nhục hôm nay tuy rằng rất khó nhẫn nhịn, nhưng hiển nhiên là việc lập thái tử quan trọng hơn nhiều.
Thượng Quan Thiên nghĩ đến đây thì chỉ đành trừng mắt với Tô Tử Mạch, hắn hung hăng nói: “Được, hôm nay bổn hoàng tử sẽ làm việc thiện một lần, nhường phòng này cho các ngươi, nhưng mà các ngươi đừng tưởng rằng bổn hoàng tử sợ, nếu như lần sau còn gặp lại các ngươi một lần nữa thì bổn hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu”
Thượng Quan Thiên hung hăng nói xong mới vội vàng rời đi, mọi người thấy hắn bỏ đi thì tiếng hoan hô vang dội cả tửu lâu.
Phượng Dao đợi đến lúc mọi người đều đã giải tán hết mới nhịn không được cười với Tô Tử Mạch, nàng nói: “Tử Mạch muội muội, hôm nay thật sự phải cảm ơn thai nhi trong bụng của muội rồi, thanh danh của Đại hoàng tử chỉ sợ sẽ càng tệ hơn nữa.”
Tô Tử Mạch nghe nàng nói vậy thì cười nói: “Thân là hoàng tử mà lại kiêu ngạo ương ngạnh ức hiếp bá tánh như vậy, ta đoán hoàng thất của Thủy Vân Quốc này cũng không phải hạng tốt lành gì”
“Bậy nào, Tử Mạch muội muội, những lời như vậy không thể tùy tiện nói bậy được, nếu bị người có ý xấu nghe được thì không hay rồi”
Tô Tử Mạch biết Phượng Dao đang quan tâm mình nên cũng không cãi lại, sau khi hai người ăn cơm xong vừa mới bước ra khỏi tửu lầu, thì nghe được những người đi trên đường vẫn còn đang nghị luận chuyện vừa rồi.
“Các ngươi đã nghe chuyện Đại hoàng tử vừa rồi ở trong tửu lầu bắt nạt một phụ nữ đang mang thai chưa, đúng là không phải người mà.”
“Hừ hắn cũng không phải lần đầu làm chuyện này, nếu ta là hoàng đế bệ hạ thì đã phái hắn đến biên cương từ lâu rồi.”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời nghị luận như vậy thì khuôn mặt cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ tươi cười, xem ra đôi mắt của quần chúng vẫn sáng như đuốc, một người ngày thường làm nhiều chuyện xấu thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.
“Tử Mạch muội muội, ngươi vừa mới mới đắc tội Đại hoàng tử, mấy ngày nay ngươi cần phải cẩn thận một chút, ta nghe nói đại hoàng tử này từ trước đến nay vẫn luôn thù dai, hôm nay chúng ta đã làm to chuyện như vậy, hắn khẳng định sẽ trả thù muội đấy.”
Phượng Dao sau khi nghe người qua đường nghị luận một lúc thì lại thấy lo lắng thay cho Tô Tử Mạch, nhưng Tô Tử Mạch lại bình thản nói: “Chỉ bằng tên phế vật đó mà cũng muốn trả thù muội sao, tu vi của muội như thế nào chẳng lẽ Phượng Dao tỷ tỷ còn chưa rõ hay sao.”
Tô Tử Mạch hiện tại đã là linh tôn cửu giai, tuy rằng chưa thể sánh bằng những cao thủ chân chính nhưng mà đã mạnh hơn những người tu luyện khác rồi.
Phượng Dao thấy Tô Tử Mạch tự tin như thế thì vội vàng nhắc nhở nói: “Tử Mạch muội muội, muội cần phải cẩn trọng chứ không được khinh suất, tu vi của đại hoàng tử tuy rằng không cao, nhưng thuộc hạ của hắn có không ít cao thủ, nghe nói hắn còn có một tùy tùng cấp Linh Vương nên tóm lại muội cần phải cẩn thận thì tốt hơn, dù sao thì muội còn đang mang thai nữa.”