Tô Tử Mạch nghe thấy vậy lập tức xua tay nói: "Ta không sao, đã giải quyết xong người của Vân Tiêu Cốc, chẳng qua là Tiểu Á muội muội báo được thù lớn kích động quá nên đã hôn mê bất tỉnh chắc là đợi một lát nữa có thể tỉnh lại."
Dạ Ly Thần nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy cũng yên lòng, mà biểu cảm của Tô Tử Mạch cũng hơi kỳ lạ, giống như không nói nên lời.
Vốn dĩ Tô Tử Mạch định nói với Dạ Ly Thần về chuyện của Trương Tiểu Á, chính là lời nói của Tiểu Mục lại không ngừng vang lên bên tai Tô Tử Mạch. Tuy là Tô Tử Mạch không quen biết Dạ Ly Thần máu lạnh vô tình như Tiểu Mục nói, nhưng mà muốn để cho Dạ Ly Thần thu nhận và giúp đỡ Trương Tiểu Á hình như không phải một chuyện dễ dàng.
Ngay vào lúc trong lòng Tô Tử Mạch đang cân nhắc phải mở miệng như thế nào, thì Dạ Ly Thần cũng nhìn ra điểm không thích hợp của Tô Tử Mạch, hắn chủ động mở lời: "Phu nhân, nàng có chuyện gì đúng không, nhìn như thế nào cũng thấy chuyện thật sự không giống như nàng nói lúc nãy, nàng có chuyện gì giấu vi phu đúng không?"
Tô Tử Mạch thấy Dạ Ly Thần chủ động hỏi chuyện này, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp mở lời: "Là như thế này, ta thấy tuy là bây giờ Tiểu Á muội muội đã báo được thù, nhưng tâm lý vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa tất cả người của Trương gia đều bị giết chết, chỉ còn lại một mình cô bé cô đơn lạnh lẽo, cho nên ta muốn mang theo Tiểu Á muội muội cùng lên đường, sau đó trực tiếp mang cô bé đến điện Lăng Vân để thu nhận và giúp đỡ, không biết ngài có đồng ý hay không?"
Tô Tử Mạch nói xong thì giả vờ không nhìn Dạ Ly Thần. Bởi vì trong lòng Tô Tử Mạch cũng không xác định Dạ Ly Thần có đồng ý hay không.
Nếu mà Dạ Ly Thần có thể đồng ý thì không thể nào tốt hơn, nhưng mà nếu Dạ Ly Thần không đồng ý thì đúng là Tô Tử Mạch không còn cách nào khác, dù sao thì Dạ Ly Thần mới là điện chủ của điện Lăng Vân, muốn thu nhận Trương Tiểu Á thì cần điện chủ như Dạ Ly Thần mở miệng mới được.
Lúc này Tô Tử Mạch giả vờ cúi đầu nhìn mặt đất, đợi một lúc lâu nhưng không thấy Dạ Ly Thần trả lời, cuối cùng vào lúc Tô Tử Mạch cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Dạ Ly Thần, thì lại phát hiện Dạ Ly Thần đang nhìn chằm chằm mình, khóe miệng còn nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Ngài cười cái gì?"
Tô Tử Mạch nhìn thấy biểu cảm của Dạ Ly Thần thì không nhịn được mà thốt lên, lúc này Dạ Ly Thần càng cười tươi hơn nữa: "Phu nhân, tại sao những chuyện nhỏ như này nàng còn cố ý hỏi vi phu, hay là trong mắt nàng vi phu chính là người máu lạnh vô tình, không phóng khoáng hả?"
Tô Tử Mạch bị Dạ Ly Thần hỏi như vậy, đầu tiên nàng sửng sốt, ngay lập tức sau đó nàng lại cảm thấy xấu hổ, hóa ra mọi chuyện mình nghĩ trong lòng đều bị Dạ Ly Thần đoán được.
Chưa nói tới việc thực lực của Dạ Ly Thần rất mạnh, bây giờ người này còn có thể đoán được tâm tư của người khác, người này trở nên trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Trong lòng Tô Tử Mạch xấu hổ, nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói: "Ta nghĩ về ngài như vậy lúc nào, chẳng qua là ta tôn trọng ý kiến của ngài nên mới hỏi ngài một chút mà thôi, cho dù ngài không đồng ý ta cũng sẽ mang theo Tiểu Á muội muội cùng đi, nếu ngài không đồng ý thì cùng lắm ta không quay về điện Lăng Vân là được rồi.". Truyện Đoản Văn
"Thật tốt quá phụ thân, sau này con có thể chơi với Tiểu Á tỷ tỷ rồi."
Lúc này Bảo Bảo ở một bên cũng không nhịn được kêu lên, lúc này cuối cùng Tô Tử Mạch cũng yên lòng, đồng thời cũng trừng mắt về phía Tiểu Mục ở bên cạnh.
Đều do lúc nãy Tiểu Mục nói hươu nói vượn, Dạ Ly Thần đâu có xấu như nàng ta nói, bây giờ xem ra hắn vẫn là người thấu tình đạt lý, giàu lòng cảm thông đấy thôi.
Tiểu Mục bị Tô Tử Mạch trừng mắt như vậy cũng uất ức, trong lòng đều nghi ngờ, trước kia nàng ta đều thấy Dạ Ly Thần không dễ nói chuyện như vậy.
Mặc kệ như thế nào, Trương Tiểu Á cũng coi như được giữ lại, vốn dĩ là một nhà ba người, nay lại thêm hai người là Trương Tiểu Á và Tiểu Mục.
"Mẫu thân người nói cho con nghe một chút về chuyện báo thù hôm nay đi, nếu không con không thể ngủ được."
Buổi tối, đoàn người trực tiếp ăn ngủ ở bên hồ, Bảo Bảo vẫn quấn lấy Tô Tử Mạch mãi không chịu ngủ, Bảo Bảo vẫn khăng khăng đòi Tô Tử Mạch kể chuyện nàng cùng với Trương Tiểu Á báo thù ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch chỉ có thể nói cho có lệ: "Bảo Bảo, bây giờ trời đã khuya, có chuyện gì ngày mai mẫu thân sẽ nói với con, trước hết bây giờ con ngủ đi, nếu không sau này con sẽ không lớn nổi."
Sau khi Tô Tử Mạch thuyết phục thì lúc này Bảo Bảo mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, Tô Tử Mạch thấy thế cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng nhắm mắt ngủ, hôm nay vào thời điểm giải quyết Vân Tiêu Cốc, Tô Tử Mạch cũng xuất lực không ít, nàng cũng cảm thấy hơi mệt.
Bóng đêm dần dần chìm xuống, vào lúc tất cả mọi người rơi vào giấc ngủ say, đột nhiên Bảo Bảo lại mở mắt, dưới ánh trăng sáng có thể thấy được hai tròng mắt sáng rọi của Bảo Bảo, không có một tý buồn ngủ nào.
Sau đó Bảo Bảo mở to mắt nhìn Tô Tử Mạch, sau khi xác định Tô Tử Mạch đã ngủ say, đột nhiên Bảo Bảo lặng lẽ bò ra khỏi lều trại, chỉ là Bảo Bảo cũng không biết, ngay vào lúc thằng bé vừa đi ra khỏi lều trại thì Tô Tử Mạch đã lập tức mở mắt, vừa nãy đúng là Tô Tử Mạch ngủ rất sâu, nhưng mà động tĩnh của Bảo Bảo sao có thể giấu giếm được nàng.
Tô Tử Mạch nhìn thấy vậy suýt nữa đã hoảng sợ, tuy nhiên rất nhanh nàng đã kịp phản ứng lại.
Ngay cả nàng đều có thể nhận ra được động tĩnh của Bảo Bảo, nói gì tới Dạ Ly Thần.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch nhìn về phía Dạ Ly Thần nói: "Vừa nãy ngài cũng thấy đó. Nửa đêm Bảo Bảo không ngủ, đột nhiên lại chạy vào trong rừng trúc, chắc chắn là có gì bất thường, chúng ta cũng chạy nhanh qua đó xem sao."
Dạ Ly Thần nghe thấy vậy thì gật đầu, đi theo Tô Tử Mạch vào trong rừng trúc, chỉ một lúc hai người đã thấy Bảo Bảo.
Chỉ thấy trong tay Bảo Bảo cầm một con dao nhỏ, bày ra một tư thế rất chi là tuấn tú, quát một cây trúc: "Ngươi chính là tên xấu xa đã giết hại cả nhà Tiểu Á tỷ tỷ, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo giết chết ngươi để báo thù cho Tiểu Á tỷ tỷ."
Nói xong Bảo Bảo lập tức cầm dao đâm về phía cây trúc, đáng thương cho một cây trúc đang tốt đẹp, chỉ trong một lúc đã bị Bảo Bảo cắt thành vài đoạn rơi xuống mặt đất.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần nhìn thấy cảnh tượng này thì cùng nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười bất đắc dĩ, ai mà nghĩ đến nửa đêm, Bảo Bảo không ngủ được lại lén đi vào rừng trúc làm chuyện như thế này cơ chứ.