"Một trăm lượng bạc của ngươi đã là cái gì? Ta còn cho ông ta một ngàn lượng hoàng kim này, hóa ra ông ta chính là một tên lừa bịp!"
Mặc dù đám người dân này ngu muội nhưng thực ra cũng không phải là kẻ ngốc, trải qua chuyện nháo loạn vừa rồi lại thêm lời khuyên của Tô Tử Mạch, bọn họ nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.
Mà nam nhân đang bị trói kia lúc này cũng lớn tiếng nói: "Các ngươi đều nghe thấy rồi đi? Ta đã sớm nhìn ra ông ta là tên lừa bịp vậy nên muốn vạch trần ông ta, nhưng ai biết được ông ta ỷ vào việc mình tu vi cao mạnh nên ta bị cắn trả, sau đó còn nghĩ muốn coi ta làm vật tế để thiêu chân, bây giờ các người biết rõ chân tướng rồi đi?"
Đối mặt với lời lên án của nam nhân, đám người vừa rồi còn xúc động nháo loạn ngay lập tức im lặng, cũng không biết là ai dẫn đầu trực tiếp chạy thẳng ra bên ngoài, những người khác thấy thế cũng náo loạn chạy đi theo, mới vừa rồi trong sân còn đầy người mà bây giờ lại chạy không còn một mống nào, không ai nói một lời xin lỗi nào với nam nhân này vì những chuyện đã xảy ra.
Tô Tử Mạch nhìn thấy một cảnh này, trong lòng thở dài, đám người dân này vô tội ngu muội nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhẫn tâm nhất. Mặc dù Tô Tử Mạch rất tức giận và thấy bất công cho nam tử kia, nhưng cũng không thể ra tay với thường dân thiếu hiểu biết không có tu vi này.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch thở dài, đến đến bên trước mặt nam nhân kia, thay hắn ta cởi dây buộc, đồng thời mở miệng an ủi: "Ngươi cùng đừng quá tức giận, những người này sinh ra đã vậy rồi, mặc kệ ngươi có làm chuyện tốt thế nào thì đó cũng là chuyện tốt, ngươi không thẹn với lương tâm là được rồi."
Nghe những lời nói này của Tô Tử Mạch xong, nam nhân dường như vô cùng xúc động, đường đường là một nam nhi cao bảy thước vậy mà hốc mắt có chút ửng hồng.
Tô Tử Mạch thấy vậy, trong lòng càng không thể chịu đựng được, nàng vỗ vỗ vai của nam nhân, nói: "Cho dù thế nào đi nữa thì hôm nay bổn tiểu thư cũng coi như thay ngươi lấy lại công đạo, tính mạng của ngươi cũng coi như được cứu rồi, chỉ tiếc là để thần côn kia trốn thoát, ta nghĩ ngươi vẫn nên mau rời khỏi thành Vạn Kiếm đi, để tránh thần côn kia tìm ngươi trả thù!". truyện đam mỹ
Nam nhân nghe thấy vậy đột nhiên nói: "Vậy ngươi không sợ bị trả thù sao?"
"Hừ! Chỉ bằng tên thần công kia mà cũng muốn trả thù ta ư? Bổn tiểu thư còn đang mong ông ta chủ động đưa tới tận cửa đây!"
Những lời nói này của Tô Tử Mạch cũng không phải là có ý khoe khoang gì, vừa rồi đánh nhau với lão già đó Tô Tử Mạch đã nhìn ra lão già đó chỉ có linh vương tu vi, loại tu vi này xác thực tồn tại giống như thần tiên đối với người bình thường, nhưng đối với người tu luyện cường đại chân chính thì không đáng chú ý.
Nam nhân nghe vậy đột nhiên mở miệng lần nữa: "Cô nương, tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, cô nương có tu vi cường đại như vậy lại có ân cứu mạng với tiểu nhân, tiểu nhân muốn đi theo cô nương, làm thuộc hạ làm trâu làm ngựa cho cô nương, xin cô nương đáp ứng."
Sau khi nam nhân đó nói xong, lại quỳ gối xuống trước Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy tình cảnh này không khỏi cau mày.
Lần này nàng đến thành Vạn Kiếm là để điều tra sự thật về việc phụ thân mẫu thân của mình bị hại, bản thân vấn đề này có rủi ro rất lớn, Tô Tử Mạch cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Chỉ là nam nhân trước mặt này có thể đứng ra bảo vệ đám dân chúng vô tội kia, thậm chí vừa rồi còn suýt chút nữa bị tên thần côn kia hại chết, đủ để chứng mình đây là một người hiệp nghĩa, mà bây giờ Tô Tử Mạch cũng đang cần một người trợ giúp đáng tin cậy, mà người này không gì có thể hợp hơn.
Suy nghĩ một hồi, Tô Tử Mạch chậm rãi nói: "Ngươi muốn đi theo bổn tiểu thư cũng không phải không thể, nhưng mà lần này bổn tiểu thư đến thành Vạn Kiếm này làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu ngươi đi theo bổn tiểu thư, rất có thể sẽ bị liên lụy, đến lúc đó e rằng chết sẽ không có chỗ chôn, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"
"Cô nương, tiểu nhân mới là người chắc chắn phải chết rồi, nếu không phải cô nương xuất hiện thì tiểu nhân đã phải chịu lửa bừng cháy đốt chết rồi, bây giờ cái mạng này của tiểu nhân cũng là của cô nướng, sao có thể sợ chết được?"
Nhìn thấy ánh sáng kiên định trong mắt nam nhân, Tô Tử Mạch biết rằng hắn ta không phải người chỉ biết nói ngoài miệng không thôi, gia hỏa này thực sự nghĩ muốn vậy, cũng chỉ có người ngay thẳng như vậy mới làm ra chuyện lấy trứng chọi đá vì đám dân chúng vô tội kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tử Mạch đột nhiên có một ý tưởng, cươi với nam nhân, nói: "Ngươi đứng lên đi, bổn tiểu thư tên là Tô Tử Mạch, về sau ngươi sẽ đi theo bổn tiểu thư!"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch đồng ý nhận mình, nam nhân lập tức vui mừng nói: "Tô tiểu thư, tiểu nhân họ Vương, trong nhà đứng hàng thứ ba, nếu Tô tiểu thư không chê thì có thể gọi tiểu nhân là Vương Tam."
"Vương Tam, bổn tiểu thư nhớ rồi, ngươi có chỗ ở trong thành Vạn Kiếm không? Nếu như ngươi không có vậy thì cứ ở cùng trọ với bổn tiểu thư, sau này bổn tiểu thư có việc sẽ bảo ngươi đi làm."
Vương Tam nghe vậy, lắc đầu nói: "Tô tiểu thư, thuở nhỏ cha mẹ của tiểu nhân đã qua đời rồi, sau này lại bị thất lạc với hai người ca ca, bây giờ chỉ có thể một mình cô đơn ăn xin ở trong thành sống qua ngày, Tô tiểu như người đi nơi nào thì tiểu nhân sẽ đi nơi đó, cho dù đi lên núi kiếm hay xuống biển lửa cũng không cau mày."
Tô Tử Mạch nghe nói vậy, nhịn không được cười nói: "Lời này của ngươi thật thú vị, đang êm đềm bổn tiểu thi đi lên núi kiếm xuống biển lửa làm gì? Ngươi với bổn tiểu thư cùng đi nào!"
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch dẫn theo Vương Tam rời đi, sau khi bọn họ rời đi chưa được bao lâu, trong sân đột nhiên xuất hiện một bóng người, nếu như Tô Tử Mạch còn ở đó, nàng nhất định sẽ nhận ra người này chính là thuộc hạ của Bạch Như Ngọc, Lý thúc.
Tô Tử Mạch đưa Vương Tam trở về phòng trọ, sau khi thuê một phòng cho Vương Tam xong, Tô Tử Mạch lại gọi một bàn đầy món ăn cho Vương Tam.
"Nhìn dáng vẻ này của ngươi, hẳn là mấy ngày nay không được ăn no rồi đúng không? Ăn cơm đi, bữa cơm này bổn tiểu thư mời!"
Nhìn một bàn đồ ăn trên bàn, trong lúc nhất thời Vương Tam hơi choáng ngợp, thậm chí còn không dám ngồi xuống trước bàn, bình thường hắn ta lang thang khắp trong thành để xin ăn, có chút đồ ăn thừa nhét đầy bụng là được rồi, chưa bao giờ nhìn thấy cả bàn đồ ăn như này.
Tô Tử Mạch nhìn thấy Vương Tam vẫn đang lúng túng, đứng dậy ấn Vương Tam ngồi xuống, đồng thời nói với Vương Tam: "Bây giờ ngươi đã là thuộc hạ của bổn tiểu thư, vậy đương nhiên bổn tiểu thư sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi, nếu ngươi vẫn còn làm thế này vậy thì chính là ngươi không cho bổn tiểu thư mặt mũi, nếu vậy thì đừng đi theo bổn tiểu thư nữa, dứt khoát rời đi luôn đi, để bổn tiểu thư khỏi phải nhìn thấy rồi bực mình!"
Lúc nói chuyện Tô Tử Mạch cũng vừa biểu lộ vẻ mặt rất không vui, Vương Tam đã thấy Tô Tử Mạch tức giận một lần, lúc này mới vội vàng cầm đũa lên, bắt đầu ăn như bão.
Trong chốc lát đồ ăn trên bàn này đã bị hắn ta nhanh như gió càn quét hết không còn gì, Tô Tử Mạch thấy vậy lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, người dưới tay mình không được ăn no bụng, nếu mà truyền ra ngoài thì mình sẽ là người keo kiệt như thế nào?
Sau khi Vương Tam ăn uống no nê xong, thậm chí hài lòng đến mức ợ một cái, lúc này Tô Tử Mạch cũng cười, nói: "Ăn no rồi thì về nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai bổn tiểu thư còn có việc muốn cho ngươi làm đây."