Nếu mà so sánh thì Bạch Lạc lại thích dáng vẻ ung dung trầm ổn của Tô Tử Mạch hơn.
"Tô sư muội, từ nay về sau muội chính là người của điện Thần Dược." Bạch Lạc đưa cho Tô Tử Mạch một tấm lệnh bài, đồng thời nở nụ cười. Hắn ta nhìn Tô Tử Mạch cứ như là nàng đã trở thành người của mình rồi vậy.
Tô Tử Mạch vẫn còn có chỗ chưa hiểu.
Hình như nàng đã từng trêu chọc người này bao giờ đâu?
Nhưng bây giờ Tô Tử Mạch không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, dựa theo quy củ thì trước khi chính thức được vào điện Thần Dược học tập, nàng còn phải về nhà để xem còn có thứ gì cần thu xếp hay không, hơn nữa còn phải nói với thân nhân về chuyện này.
Nể mặt Bạch Lạc nên Lý đường chủ khách sáo cho nàng thời gian hai ngày.
Tô Tử Mạch đã âm thầm trở về nhà nhưng vẫn không ngờ được rằng tin tức nàng trở thành luyện dược sư đã được lan truyền nhanh chóng, khắp mọi nơi trên thành Tứ Tượng đều đang bàn tán về chuyện này. Người nhà họ Tô cũng biết, ai cũng không dám tin đó là sự thật.
Ngày hôm sau có người đến gõ cửa nhà nàng.
Uỳnh uỳnh uỳnh. Uỳnh uỳnh uỳnh.
Cánh cửa nhà bị gõ ầm lên.
Cách cả một gian nhà nhưng Tô Tử Mạch cũng có thể nhận ra được rằng người đến không có ý tốt.
Nàng đang ngồi trước gương trang điểm, chỉ nhăn mày, sau đó ngẩng đầu lên phân phó: "Yên Nhiên, ai đến cửa nhà ta để tìm đường chết vậy?"
"A?"
Yên Nhiên nhận ra trong giọng nói của tiểu thư nhà mình có phần lạnh lùng, nên hơi bị sửng sốt một chút.
Yên Nhiên còn chưa kịp đi kiểm tra thì đã nghe thấy người ngoài cửa liên tục hô hoán.
"Tô Tử Mạch, mở cửa! Mau mở cửa ra!"
"Ngươi có cái thói ở đâu mà hay nhỉ! Nhiều huynh đệ tỷ muội như thế đến thăm, ngươi không đón tiếp chúng ta thì thôi, lại còn giả vờ không nghe thấy. Chỉ là một học trò thôi, có cái gì hơn người khác đâu cơ chứ."
"Phải nói là có lẽ người ta đã dùng thủ đoạn không đàng hoàng nào đó nên mới có được vị trí này."
"..."
Mấy người ngoài cửa liên mồm châm chọc nhưng Tô Tử Mạch chỉ coi đó như những lời nói láo. Nàng sai Yên Nhiên mang theo mấy nha hoàn trong phủ ra ngoài canh cửa, không để bất kỳ một con chó điên nào xông vào trong.
Những vị anh chị này ngày thường chỉ muốn trốn tránh khỏi nàng, thậm chí có lúc còn sỉ nhục nàng, nay nghe được tin nàng được nhận vào điện Thần Dược thì lại bắt đầu lo lắng bất an, ghen tị quá hóa căm hận hay gì?
Ừm...
Nàng cũng không phải là dạng vừa đâu.
Nhưng Tô Tử Mạch đã đánh giá thấp độ gây rối của mấy người kia. Thời gian mới trôi qua một chum trà mà bọn họ đã đồng tâm hiệp lực đẩy sập cả cửa nhà nàng ra.
"Ầm."
Tô Tử Mạch tạm thời buông bọc quần áo trong tay ra, đứng dậy đi ra ngoài cửa xem xét tình hình.
Vừa mới nhìn thì đã thấy cánh cửa nặng hơn năm mươi cân bị một đám người cả nam cả nữ đạp đổ.
Bọn họ ai ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, nhưng lại xông vào nhà người khác như bọn cướp bóc, thấy đồ là đập, thấy người là đánh.
Yên Nhiên đang đứng ở cửa canh giữ thì bị lục tiểu thư Tô Thải Vân túm tai, nàng ta hung hăng cho Yên Nhiên một bạt tai. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, nàng ta còn vừa đánh người vừa chửi mắng.
"Đúng là chủ nào tớ nấy. Sao các ngươi dám để chúng ta đứng ngoài cửa như thế, đúng là to gan. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết ai mới là chủ tử."
Tô Thải Vân vừa nói lời dọa dẫm vừa muốn đưa tay lên tiếp tục đánh Yên Nhiên. Yên Nhiên không dám né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.
"Bốp."
"A."
Một tiếng tát giòn giã vang lên, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Tô Thải Vân.