Vách tường đổ xuống, bụi bay khắp nơi.
Lúc mọi người chạy đến tìm thì thấy Âu Dương Phó Tu nằm trong đống đổ nát, hắn ta ôm chặt cánh tay, lăn lộn gào thét.
“Á…”
“Phó Tu, chàng sao vậy?”
Tô Thủy Kỳ ngây người ra vài giây, rồi mới phản ứng lại, cùng đám hộ vệ kia đỡ Âu Dương Phó Tu đứng dậy, nhưng thấy hắn ta đau đến mức không đứng thẳng nổi, Tô Thủy Kỳ vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ.
“Không phải chàng bảo là chàng lợi hại lắm sao? Chẳng phải cũng bị Tô Tử Mạch kia đánh thành bộ dạng này?”
Âu Dương Phó Tu nghe vậy, hắn ta vừa đau vừa giận.
Tiểu Mục theo Tô Tử Mạch bước ra khỏi phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ta vui vẻ đứng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
“Mẫu thân lợi hại quá! Mẫu thân giỏi quá!”
“Đừng giỡn nữa, ra chỗ khác ăn kẹo đi.”
Tô Tử Mạch sử dụng dị năng, đưa tay vào trong tay áo, giả vờ như lấy kẹo sữa từ trong đó ra, rồi đưa cho Tiểu Mục.
Chỉ là lần này, nàng không ngờ rằng sau khi giải độc, vì linh lực dồi dào mà nàng có thể dễ dàng biến hóa ra một viên kẹo sữa!
Hạnh phúc đến nhanh quá. Chỉ mới vài canh giờ trôi qua mà bản thân đã giải quyết xong vấn đề nan giải của đứa bé mê ăn vặt này rồi!
Lúc Tô Tử Mạch đang vui mừng, Tiểu Mục cũng vui sướng ngây ngất, chậm rãi đưa viên kẹo lên ngậm với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Mục, hai người Tô Thủy Kỳ và Âu Dương Phó Tu đang nổi giận đùng đùng, chuẩn bị cùng nhau xông lên đánh Tô Tử Mặc lập tức ngưng lại hành động vì quá kinh ngạc.
Tiểu hài này gọi Tô Tử Mạch là mẫu thân!
“Tiện nhân, từ khi nào ngươi sinh được đứa con gái lớn như vậy! Thật là không biết xấu hổ!” Tô Thủy Kỳ chưa bao giờ gặp qua Tiểu Mục, lập tức chửi bới.
“Đừng giỡn chứ, cho dù nó có mang thai từ lúc 10 tuổi thì cũng không thể sinh ra được đứa con lớn vậy đâu.” Âu Dương Phó Tu đẩy Tô Thủy Kỳ, hắn ta thật sự không thể nhìn nàng ta tiếp tục suy nghĩ với sự thông minh có hạn của nàng ta nữa.
Tô Mạch Tử bị ánh nhìn dị dạng của Tô Thủy Kỳ và Âu Dương Phó Tu khiến cho toàn thân nổi cả da gà, nên nàng đành phải nói cho bọn họ biết.
“Đó là ma sủng của ta.”
“Ma sủng?”
Vậy thì không lạ nữa.
Có những ma sủng mới ra đời không phân biệt được khái niệm cha mẹ. Nhưng kỳ lạ nhất là Tiểu Mục đã là một ma sủng hóa thành hình dạng con người rồi! Một ma sủng đạt đến trình độ này, thì tư chất, thiên phú và cấp bậc không thể nào thấp được.
Chỉ là…
Nhìn bộ dạng nữ hài này trông yếu ớt như vậy, chắc kỹ năng cũng không mạnh đến đâu.
Tô Thủy Kỳ và Âu Dương Phó Tu liếc mắt nhìn nhau, rồi hiểu ý ngay, mỉm cười kỳ quái.
Một ma sủng có tư chất cao nhưng lại không mạnh như vậy, lại còn nhận một phế vật làm chủ nhân, chẳng khác gì một thùng vàng nằm giữa đường cả.
“Tô Tử Mạch, nể tình ngươi đang mang thai, bọn ta cũng không làm khó ngươi nữa.”
“…”
Tô Tử Mạch chẳng biết phải nói gì hơn.
Bây giờ mới nhớ ra nàng đang mang thai, vậy ban nãy bị mù à?
Chắc chắn bọn họ sẽ nói tiếp gì đó.
Quả nhiên.
Tô Thủy Kỳ cười lạnh, rồi chậm rãi nói: “Sai sót của chủ nhân thì để ma sủng gánh! Bây giờ chúng ta lấy ma sủng ra đấu, nếu như ngươi thua thì đưa ma sủng của ngươi cho ta, rồi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi! Còn bọn ta thua, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này không đến gây chuyện với ngươi nữa, ngươi thấy sao?”