Nhìn thấy Cửu Vương gia nói ra những lời thề son sắt như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch cũng rất tò mò, mà quả nhiên Cửu Vương gia cũng không có thất hứa, buổi sáng hôm sau hắn ta đã đích thân dẫn Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đến một trang viên ở vùng ngoại ô đô thành.
Tô Tử Mạch nhìn thoáng qua đã nhận ra được vị trí của trang viên này rất đẹp và hợp lòng người, chắc chắn là một vùng địa linh nhân kiệt, khi ở trong đó ngay cả tâm trạng cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Cửu Vương gia vừa dẫn Tô Tử Mạch đi vào trang viên, vừa giới thiệu: “Tô cô nương, nơi đây được gọi là Bích Ba viên, đây là học đường được hoàng thất đặc biệt bỏ vốn ra thi công, những đứa trẻ có thể vào trong đó học tập không những có thân phận cao quý, mà còn là thiên bẩm không tầm thường, nếu như không phải con trai của Tô cô nương đạt tiêu chuẩn thì cho dù là bổn vương cũng không có cách nào mở lời.”
Nghe thấy Cửu Vương gia nói như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch nhất thời cảm thấy yên tâm, xem ra Bích Ba viên này đáng tin hơn Ngọc Anh đường trước đây nhiều.
Sau khi bước vào trang viên chưa bao lâu, Tô Tử Mạch đã nhanh chóng nhìn thấy hơn chục đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn trong trang viên, mỗi đứa trẻ đều lắc lắc đầu ngâm nga cổ văn trong sách giáo khoa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Tử Mạch lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tính tình của Bảo Bảo cũng quá thất thường, về phần tu vi thì cũng vượt xa những đứa trẻ bình thường, vì vậy cần phải đọc sách nhiều hơn để tu thân dưỡng tính mới được.
“Cửu Vương gia, ngài đến rồi, đây chính là đứa trẻ mà ngài nói đúng không?”
Lúc này, một lão già mặc áo dài, khí chất tao nhã đi đến, Cửu Vương gia gật đầu với lão già đó: “Phó tiên sinh, đứa trẻ này tên là Tô Bảo Bảo, trước đó bổn vương đã nói với ngài về chuyện của thằng bé, phiền Phó tiên sinh ngài dạy dỗ nhiều hơn.”
Phó tiên sinh nghe vậy thì cười nói: “Cửu Vương gia yên tâm, lão phu dạy dỗ những đứa trẻ này cũng không phải mới ngày một ngày hai, từ trước đến nay lão phu luôn đối xử với những đứa trẻ này như nhau, đương nhiên sẽ tận tâm dạy dỗ.”
Lúc này Tô Tử Mạch mới cúi người xuống, nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, sau này con phải nghe lời thầy, chăm chỉ học hành và không được phép gây rắc rối nữa, nếu không thì mẫu thân sẽ đánh con đấy.”
“Con biết rồi mẫu thân, Bảo Bảo sẽ nghe lời.”
Dường như Bảo Bảo đã biết được ý tốt của Tô Tử Mạch, lúc này nó tỏ ra khôn ngoan nghe lời, Phó tiên sinh thấy vậy cũng thầm gật đầu, một đứa trẻ hiếu thảo như vậy làm sao có chỗ nào quá hư hỏng chứ.
Chỉ là trên lớp, những học sinh khác nhìn Bảo Bảo với ánh mắt có chút không thân thiện, nhất là trong đó có một vài người trông lớn tuổi hơn Bảo Bảo rất nhiều.
Lúc này, những học sinh này đang thì thầm nói nhỏ với nhau điều gì đó, một lúc sau họ còn nở một nụ xấu xa với Bảo Bảo.
Tô Tử Mạch nhìn thấy Bảo Bảo ngồi vào chỗ ngồi, lúc này nàng rời đi một cách lưu luyến.
“Được rồi, tiết này học đến đây thôi, mọi người cứ nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu tiết tiếp theo.”
Sau khi Phó tiên sinh rời đi, Bảo Bảo đang chuẩn bị ôn tập lại những nội dung vừa rồi đã học, lần này Bảo bảo cũng hạ quyết tâm nhất định phải chăm chỉ học hành, không thể phụ lòng mong đợi của mẫu thân.
“Rầm.”
Lúc này sách của Bảo Bảo đột nhiên bị người khác chồng lên, Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn thì thấy một học sinh có thân hình cao lớn đang nhìn Bảo Bảo với vẻ mặt khiêu khích.
“Này người mới tới, ngươi có hiểu phép tắc không?”
“Ta có tên, ta tên Tô Bảo Bảo.”
Đối mặt với sự khiêu khích của đối phương, Bảo Bảo tỏ ra vẻ rất bình tĩnh, đối phương nghe thấy những lời này thì không khỏi lên giọng cười nói: “Ha ha ha, đường đường là một đại nam nhân vậy mà tên Bảo Bảo cái gì chứ, thật sự buồn cười chết đi được, nói cho ngươi biết, tên của ta là Âu Dương Bá Thiên, còn đây là hai người huynh đệ của ta, một người tên là Vương Hổ, một người tên là Trương Báo, đây mới là tên của nam nhi.”
Bảo Bảo nghe thấy những lời này, khuôn mặt tỏ vẻ tự hào: “Tên của ta là mẫu thân đặt cho ta, nghe hay hơn những cái tên Hổ, Báo gì đấy của các ngươi nhiều, các ngươi không có chuyện gì nữa thì nhanh chóng tránh ra đi, đừng ảnh hưởng đến việc học của ta.”
Nhìn thấy Bảo Bảo kiêu ngạo như vậy, Âu Dương Bá Thiên không khỏi tức giận: “Tiểu tử thối, ngươi cũng quá ngạo mạn rồi đấy? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, Bích Ba viên này đều do Âu Dương Bá Thiên ta bao phủ, ngươi nhìn những người này trong lớp đi, họ đều là tiểu đệ của ta, sau này ngươi cũng là tiểu đệ của ta, bây giờ ta không cho phép ngươi đọc sách thì ngươi không được phép đọc sách.”
Trong lúc nói những lời này, Âu Dương Bá Thiên lấy sách trên bàn của Bảo Bảo đưa ra phía sau lưng, Bảo Bảo thấy thế thì nhíu mày lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng vài phần: “Trả sách của ta lại cho ta, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”
Khi Bảo Bảo nói như vậy, Âu Dương Bá Thiên không nhịn được mà lên giọng cười nói: “Ha ha ha ha, thật sự quá buồn cười, dựa vào một tên nhỏ bé như ngươi thì có thể làm gì được ta chứ? Ngươi không khách sáo cho ta xem đi.”
Trong đôi mắt Bảo bảo nhất thời dấy lên một tia lửa giận hừng hực, chỉ là nó nhớ đến lời dặn dò trước đó của Tô Tử Mạch, Bảo Bảo nhẫn nhịn không động thủ.
Lúc này có một vài học sinh đi đến bên cạnh Bảo Bảo, nói nhỏ với Bảo Bảo: “Tô Bảo Bảo, đám người Âu Dương Bá Thiên là tiểu bá vương nơi đây của bọn ta, ngươi đừng đắc tội với hắn, nói xin lỗi hắn là được rồi.”
“Đúng vậy, trước đây có người không phục bị đánh rất thê thảm, thực ra ngươi chỉ cần gọi hắn một tiếng lão đại thì không có chuyện gì cả.”
Hai học sinh khuyên bảo này cũng cao lớn hơn Bảo Bảo không ít, nhưng bây giờ lại tỏ ra vẻ sợ hãi, Bảo Bảo không khỏi tức giận nói: “Bảo ta xin lỗi hắn, điều đó là không thể nào, chẳng lẽ các ngươi cam tâm bị hắn bắt nạt như vậy sao? Tại sao không phản kháng vậy?”
Hai học sinh khuyên bảo đó nghe thấy Bảo Bảo nói như vậy thì sắc mặt không khỏi xấu hổ, hiển nhiên không ngờ rằng Bảo Bảo lại nói họ như vậy.
Lúc này Âu Dương Bá Thiên tức giận nói:
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi, tiết tiếp theo chính là tiết tu luyện, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết tại sao họ không phản kháng.”
Sau khi nói xong, Âu Dương Bá Thiên ném cuốn sách của Bảo Bảo xuống đất rồi mới quay về chỗ ngồi của mình, lúc này những học sinh khác đều nhìn Bảo Bảo với ánh mắt đồng cảm.
Bảo Bảo cũng không quan tâm, nó nhặt cuốn sách dưới đất lên và tiếp tục đọc, trong lòng vẫn suy ngẫm về những lời trước đó Tô Tử Mạch đã nói với nó.
“Ta phải chăm chỉ học hành, không thể tùy tiện động thủ đánh nhau, nếu không thì mẫu thân sẽ tức giận, ta nhịn.”
Trong lòng Bảo Bảo không ngừng tự nhủ chính mình, chỉ là sự trầm lặng của Bảo Bảo đã rơi vào trong mắt Âu Dương Bá Thiên, nhưng lại trở thành biểu hiện của sự hèn nhát.
Một lúc sau, Phó tiên sinh lại xuất hiện trước mặt mọi người, đồng thời mở miệng nói: “Tiết học này là tiết tu luyện, bởi vì các con còn quá nhỏ, tạm thời không có tu luyện ra linh lực, vì vậy thầy chỉ dạy cho các con một số chiêu thức mà thôi, lát nữa các con có thể luyện tập các chiêu thức với nhau.”
Sau khi Phó tiên sinh nói xong thì bắt đầu trình diễn cho mọi người xem, không ngờ rằng Phó tiên sinh này trông hòa hoa phong nhã, vậy mà là một linh thánh, trong mỗi chiêu thức đều có khí chất.