"Con nói năng lung tung gì vậy chứ, nhóc con này, từ lúc nào mà miệng lười của con trở nên lau lỉnh như vậy hả?"
Nghe Bảo Bảo nói vậy, Tô Tử Mạch không khỏi trầm mặt xuống, chỉ là nhìn thế nào cũng giống như bị đứa con nít chọc vào tâm sự cho nên mới chốc lát là đã nổi cáu lên.
Bảo Bảo không hề sợ hãi trước lời quở trách của Tô Tử Mạch, cái miệng nhỏ chúm chím nói: "Mẫu thân, người đừng có nổi cáu với con chứ. Thật ra vừa rồi con chỉ nói đại vậy thôi, phụ thân của con lúc bình thường rất bận rộn, lần trước con nghe A Mông thúc thúc nói điện Lăng Vân gặp phải một phiền phức rất lớn, phụ thân cứ lo âu vì chuyện này. Con thấy hôm nay đến bây giờ mà phụ thân còn không đến thăm chúng ta, chắc chắn là vì đi xử lý chuyện đó rồi."
Bảo Bảo vừa nói ra câu này, Tô Tử Mặc liền truy hỏi theo bản năng: "Con nói là điện Lăng Vân gặp phải phiền phức lớn, vậy con có biết rốt cuộc là chuyện gì không? Phụ thân của con, hắn ta đường đường là thần tôn, còn có chuyện mà hắn ta không giải quyết được nữa sao?"
Bảo Bảo nghe vậy thì mở miếng cảm thán như ông cụ non: "Mẫu thân, người không biết đâu. Thật ra phụ thân của con cũng vất vả lắm, tuy là thực lực của phụ thân rất mạnh nhưng suy cho cùng thì người là điện chủ của điện Lăng Vân. Thân là điện chủ của điện Lăng Vân có nhiều lúc phụ thân cũng cần phải lấy đại cục làm trọng, suy xét về quyền lợi cho cả điện Lăng Vân, đương nhiên sẽ bị các loại cản trợ và ràng buộc rồi."
Tô Tử Mạch nghe Bảo Bảo nói vậy, nhất thời rơi vào trầm lặng, không ngờ rằng Bảo Bảo tuổi tác còn nhỏ mà đã hiểu nhiều đến vậy, thế mà trước kia nàng lại chỉ biết nổi nóng với Dạ Ly Thần, chứ không hề biết cảm thông cho chỗ khó xử của hắn ta.
Tuy rằng ngoài mặt Dạ Ly Thần là một thần tôn oai phong được người người kính nể, nhưng đằng sau đó, hắn ta sẽ có những sự bất đắc dĩ và nổi khổ tâm như thế nào là điều mà trước kia Tô Tử Mạch chưa từng suy nghĩ đến.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy tự trách, một giây sau Tô Tử Mạch mới lên tiếng hỏi thêm lần nữa: "Bảo Bảo, nếu phụ thân của con đã gặp phải phiền phức, vậy con nói xem, chúng ta có phải là nên giúp đỡ hắn ta không?"
Nghe Tô Tử Mạch nói với giọng điệu bá khí như vậy, Bảo Bảo vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm, không được bao lâu thì thức ăn và cơm trong chén đều đã được ăn sạch sẽ.
Tô Tử Mạch nhìn thấy Bảo Bảo ăn xong đang chuẩn bị dẫn Bảo Bảo đi tìm Dạ Ly Thần, trước khi đi Tô Tử Mạch nhớ ra gì đó rồi dắt Bảo Bảo đi đến nhà bếp tìm Chân Hương trước, sau đó mới mang theo một hộp cơm đi tìm Dạ Ly Thần.
Lúc Tô Tử Mạch dẫn Bảo Bảo đi đến bên ngoài đại sảnh nghị sự của điện Lăng Vân thị bị mấy tên đệ tử ở điện Lăng Vân cản lại.
"Phu nhân, thần tôn đại nhân đang bàn bạc chuyện đại sự, mời phu nhân chờ ở đây một chút, tiểu nhân đi vào thông báo ngay."
Trải qua chuyện lần trước, đệ tử trong điện Lăng Vân trên cơ bản đều đã biết Tô Tử Mạch và Bảo Bảo. Mấy tên đệ tử này cũng rất khách khí với Tô Tử Mạch, chẳng qua chỉ là suy cho cùng thì còn có quy tắc, bọn họ cũng không dám tùy tiện để cho Tô Tử Mạch đi vào.
Đương nhiên là Tô Tử Mạch có thể hiểu được chỗ khó xử của đám đệ tử này. Nàng gật gật đầu nói: "Không sao cả, ta đợi bên ngoài là được rồi, đợi có tin tức rồi, người báo một tiếng là được."
Mấy tên đệ tử vốn dĩ vẫn còn có chút thấp thỏm, nếu như Tô Tử Mạch cố chấp muốn vào trong thì bọn họ cũng không còn cách nào, suy cho cùng thì Tô Tử Mạch là người mà họ không thể đắc tội được. Bất quá Tô Tử Mạch thông cảm phối hợp với công việc của bọn họ như vậy, đám đệ tử nàytrong nhất thời cảm kích Tô Tử Mạch không thôi.
Sau đó, Tô Tử Mạch đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi cùng Bảo Bảo, không được bao lâu thì Tô Tử Mạch liền nghe thấy giọng nói của Dạ Ly Thần từ trong đại sảnh truyền đến.
"Bổn tôn sớm đã nói với các ngươi rồi, bất luận là ai, chỉ cần dám gây chuyện bất lợi cho điện Lăng Vân thì không thể dễ dàng bỏ qua được, tại sao lần này các ngươi lại để cho người của Phong Nguyệt cung tìm đến trước cửa điện Lăng Vân của chúng ta ức hiếp chứ?
Tô Tử Mạch có thể nghe thấy được sự tức giận từ trong ngữ khí của Dạ Ly thần, xem ra Phong Nguyệt cung này có lẽ là một đối thủ rất đáng gờm, nếu không thì Dạ Ly Thần sẽ không giận dữ đến vậy.
Nhưng sau đó giọng nói của Dạ Ly Thần lại nhỏ xuống, bên trong rốt cuộc đang nói những gì, Tô Tử Mạch cũng không thể biết được. Lại qua một lúc, tên đệ tử mới đi đến trước mặt Tô Tử Mạch nói: "Phu nhân, chúng đệ tử vừa thông báo cho thần tôn rồi, người và thiếu gia có thể vào trong."
Tô Tử Mạch nghe vậy thì gật đầu với tên đệ tử, rồi mới dắt tay Bảo Bảo đi vào đại sảnh nghị sự. Sau khi vào đại sảnh, Tô Tử Mặc mới phát hiện ra Dạ Ly Thần đang ngồi ở vị trí bên trên đại sảnh, còn rất nhiều người đang đứng trong đại sảnh, có lẽ đều là cấp cao ở điện Lăng Vân.
Dạ Đông Thần cũng ở trong đám người này, nhìn thấy Tô Tử Mạch dẫn theo Bảo Bảo xuất hiện, Dạ Đông Thần không khỏi cười lại: "Đây chẳng phải là Tô Tử Mạch sao? Bây giờ vẫn còn là lúc điện Lăng Vân bọn ta bàn bạc chuyện đại sự, ngươi chạy đến đây làm gì?"
Ngữ khí của Dạ Đông Thần mang theo ý trách cứ rất rõ ràng. Trước kia hắn ta nhiều lần thất bại trong tay Tô Tử Thanh, lần này cuối cùng đã tìm được cơ hội tiến hành phản đòn.
Sau khi Dạ Đông Thần nói xong, tuy là những người khác trong đại sảnh không lên tiếng, nhưng nhìn vào sắc mặt của bọn họ rõ ràng là có chút bất mãn với Tô Tử Mạch, suy cho cùng thì Tô Tử Mạch cũng là hạng nữ lưu, bây giờ lại còn dẫn theo Bảo Bảo chạy vào đại sảnh, quả thật không được thích hợp cho lắm.
Dạ Ly Thần đang định lên tiếng thì Tô Tử Mạch đã cướp lời nói trước: "Các vị, ta biết các người đang bàn bạc chuyện đại sự, nhưng mà chắc hẳn các người cũng đều biết thân phận của ta cả rồi. Điện chủ của điện Lăng Vân là phu quân của ta, vậy thì đương nhiên ta không thể trơ mắt đứng nhìn không lo chuyện của điện Lăng Vân. Tuy ta là nữ nhân nhưng cũng muốn góp một phần sức lực cho điện Lăng Vân, hy vọng mọi người hiểu rõ."
Lời nói này của Tô Tử Mặc vang vọng có lực thêm vẻ thành khẩn, mọi người nghe vậy có hơi động lòng, ánh mắt lúc nhìn Tô Tử Mạch cũng mang theo vài phần kính phục.
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy không khỏi lộ ra ý cười, chẳng qua là vừa rồi Tô Tử Mạch nói nhiều lời như vậy nhưng hắn chỉ nhớ đến có một câu nói duy nhất trong đó.
"Điện chủ của điện Lăng Vân là phu quân của ta." Vừa nhớ đến ngữ khí kiên định vừa rồi của Tô Tử Mạch, nụ cười của Dạ Ly Thần càng thêm nồng đậm hơn.
Dạ Đông Thần không ngờ rằng Tô Tử Mạch phản ứng nhanh đến vậy, nói với vẻ không phục lắm: "Hừ, ngươi nói thì nghe hay lắm, nhưng bây giờ điện Lăng Vân của chúng ta gặp phải phiền phức lớn, chúng ta nhiều người như vậy mà còn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, ngươi cho rằng ngươi đến thì hữu dụng sao?"
Tô Tử Mạch vừa nghe câu này, không cam lòng yếu kém liền nói: "Đại trưởng lão nói vậy là sai rồi, ta vừa mới đến đây còn chưa biết rốt cuộc điện Lăng Vân gặp phải phiền phức gì, đương nhiên không thể nói ra cách giải quyết được rồi. Nếu như nói cho ta biết vấn đề nằm ở đâu, sao ngài biết ta không có cách chứ?"
Tô Tử Mạch vừa thốt ra câu này, Dạ Đông Thần nhất thời không còn lời gì đáp lại, lúc này Dạ Ly Thần mới từ từ lên tiếng: "Được rồi, phu nhân đến thì cũng đã đến rồi, vậy thì cứ để phu nhân cùng tham gia bàn bạc là được. Phu nhân, nàng đến ngồi cạnh ta đi."