“Đừng cử động.”
Dạ Ly Thần đột nhiên khẽ quát nàng, Tô Tử Mạch nghe vậy liền vô thức dừng lại, còn tay của Dạ Ly Thần đang mò mẫm mái tóc của Tô Tử Mạch vài lần, rồi sau đó mới rút tay của mình lại.
Khi lòng bàn tay của Dạ Ly Thần xuất hiện lại lần nữa trước mặt Tô Tử Mạch, trong tay Dạ Ly Thần đã có thêm một bó hoa, bó hoa này bao gồm nhiều loại hoa khác nhau tạo thành. Vừa nhìn đã thấy muôn màu muôn sắc trông rất đẹp.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi kinh ngạc: “Sao mà ngài lại làm được thế? Những bông hoa này rõ ràng là rải rác khắp hoa viên này, làm sao ngài lại có thể ngay lập tức gom hết chúng lại được?”
Đối với màn biểu diễn này Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch cũng ngạc nhiên vô cùng, nàng không ngờ rằng ngoại trừ thực lực mạnh ra, Dạ Ly Thần còn có thể làm ảo thuật được nữa, điều này khiến Tô Tử Mạch khá bất ngờ.
Thấy Tô Tử Mạch kinh ngạc đến thế, Dạ Ly Thần đắc ý cười nói: “Phu nhân không cần phải ngạc nhiên như vậy, chỉ là một tài vặt mà thôi, phu nhân có thích bó hoa này không?”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì không nói gì, nhưng vẻ mặt của nàng cũng đã đủ để thấy được sự vui sướng trong lòng nàng rồi, thật ra đối với Tô Tử Mạch mà nói thủ pháp của Dạ Ly Thần đã là gì chứ, với tu vi của Dạ Ly Thần để làm ra được một trò ảo thuật nhỏ nhoi như vậy cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng điều khiến Tô Tử Mạch cảm thấy kinh ngạc là vì một nam nhân thẳng tựa sắt thép như Dạ Ly Thần vậy mà lại có thể nghĩ ra dùng cách này để lấy lòng nàng, đây mới là điểm khiến Tô Tử Mạch ngạc nhiên nhất.
Ngay khi Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đang tâm tình với nhau, Bảo Bảo cũng đã chạy vào sâu trong hoa viên, chỉ nhìn thấy Bảo Bảo đang không ngừng đuổi theo phía sau một con bướm, nhưng không lâu sau đó Bảo Bảo đã dừng lại, bởi vì có một bóng người ở phía trước mặt đã chặn đường của cậu bé lại.
“Bảo Bảo, chào con, con có nhớ dì không?”
Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Thi Thanh Nghiên đang tươi cười rạng rỡ nhìn Bảo Bảo, nụ cười này có phần nịnh nọt.
Mặc dù Thi Thanh Nghiên không xinh đẹp như Tô Tử Mạch, nhưng chỉ nhìn vào dung mạo thì nàng ta cũng có thể coi là mỹ nhân, lúc này còn cố ý nở một nụ cười rạng rỡ như vậy trước mặt Bảo Bảo. Thoạt nhìn, quả thật là có chút vô hại và có cảm giác dễ gần. Nếu như là những đứa trẻ bình thường nhìn thấy Thi Thanh Nghiên nhất định sẽ nảy sinh sự thân thiết với Thi Thanh Nghiên ngay.
Nhưng Bảo Bảo không phải là đứa trẻ bình thường, vừa nhìn cậu nhóc đã có thể thấy được, trong nụ cười của Thi Thanh Nghiên này có ẩn giấu dao nhọn, cộng với việc nàng ta lén lút xuất hiện trong hoa viên này, chắc hẳn là có mưu đồ gì đó.
Nghĩ đến đây, Bảo Bảo liền quát lớn vào mặt Thi Thanh Nghiên: “Hứ, tất nhiên là ta biết dì rồi. Dì muốn hại mẫu thân ta, không phải là người tốt, dì nói xem dì tới đây là muốn làm gì, có phải là định làm hại ta không?”
Vừa nói, Bảo Bảo vừa lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Thi Thanh Nghiên tràn đầy sự cảnh giác, đôi bàn tay nhỏ siết chặt vào nhau.
Thi Thanh Nghiên thấy vậy, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng khi nghĩ đến kế hoạch của mình, Thi Thanh Nghiên chỉ có thể nhẫn nhịn, ráng rặng ra một nụ cười nói: “Bảo Bảo, con hiểu lầm rồi, dì không phải người xấu gì đâu, chuyện giữa dì với mẫu thân con chỉ là hiểu lầm mà thôi. Lần này dì đến đây là cố tình đến tìm con để chơi cùng đấy, ban nãy không phải là con muốn bắt con bướm đó sao? Chỗ dì có rất nhiều bướm, nếu con thích thì dì sẽ tặng hết cho con, co có muốn không?”
Thi Thanh Nghiên vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một cái lọ trong suốt, trong lọ quả thật có chứa rất nhiều bươm bướm, những con bướm này có đủ màu sắc và hình dạng khác nhau, trông chúng quả thực rất đẹp.
Bảo Bảo nhìn thấy những con bướm này hai mắt liền sáng lên, do dự một lúc, đôi mắt cậu nhóc long lanh và nói: “Ban nãy dì nói là muốn tặng cho con những con bướm này, có thật không?”
Nhìn thấy Bảo Bảo đã bị mắc câu, Thi Thanh Nghiên vội vàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, dì làm sao có thể lừa con được chứ, nhưng dì có vài chuyện muốn nhờ con giúp. Chỉ cần con chịu giúp dì thì những con bướm này đều sẽ là của con.”
Thi Thanh Nghiên nói đến cuối cùng nàng ta lắc lư chiếc lọ qua lại trước mặt Bảo Bảo, đồng thời trên khóe miệng còn nở một nụ cười đắc ý.
Lúc trước khi nàng ta bị cấm túc, Thi Thanh Nghiên cũng đã hiểu ra rằng nếu muốn đối phó trực tiếp với Tô Tử Mạch thực sự là quá khó, hơn nữa một khi thất bại sẽ khiến Dạ Ly Thần cảm thấy phản cảm, chuyện này thật sự chỉ được một mà mất mười.
Vì vậy, Thi Thanh Nghiên đã dứt khoát thay đổi chiến lược, đặt mục tiêu vào Bảo Bảo. Việc nàng ta phải làm bây giờ là từ từ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Bảo Bảo, lấy được lòng tin của Bảo Bảo. Dù sao Bảo Bảo cũng là con trai của Dạ Ly Thần. Nếu nàng ta muốn thay thế Tô Tử Mạch thì chắc chắn sau này sẽ phải làm kế mẫu của Bảo Bảo.
Bây giờ tạo dựng mối quan hệ tốt với Bảo Bảo trước, đến lúc đó sẽ thuận lợi đá Tô Tử Mạch đi hơn, bên cạnh đó nàng ta cũng có thể nghe ngóng được những tin tức về Tô Tử Mạch từ miệng của Bảo Bảo, có thể nói là mốt mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Vốn dĩ Thi Thanh Nghiên có chút lo lắng sẽ không lấy được lòng tin của Bảo Bảo, nhưng sau khi nàng ta nhìn thấy phản ứng của Bảo Bảo, sự tự tin của Thi Thanh Nghiên đột nhiên tăng lên, cho dù đứa trẻ này có thông minh lanh lợi đến đâu, thì dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ cần yêu chiều theo nó thì tự nhiên sẽ dễ dàng thâu tóm được nó.
Ngay khi Thi Thanh Nghiên đang nghĩ rằng Bảo Bảo sẽ không chút do dự mà đồng ý với mình, Bảo Bảo đột nhiên nói: “Dì à, mặc dù tất cả những con bướm này của dì đều rất đẹp, nhưng nó không có đẹp bằng con ban nãy ta muốn. Như vầy đi, nếu như dì có thể bắt được loại bướm mà ta muốn, vậy thì ta sẽ đồng ý với dì.”
Thi Thanh Nghiên nghe vậy liền không khỏi sững sờ, vừa rồi nàng ta đã nấp trong hoa viên từ sớm để quan sát hành động của Bảo Bảo, sau khi nhìn thấy Bảo Bảo đuổi theo con bướm, nàng ta đã nhân cơ hội bắt một bầy bướm về, nhưng ai mà ngờ được rằng Bảo Bảo lại đòi cái con mà ban nãy cậu nhóc đuổi theo mới được.
Thi Thanh Nghiên làm gì nhớ được con bướm vừa rồi Bảo Bảo đuổi theo là như thế nào, nhưng nếu như Bảo Bảo đã nói như vậy, Thi Thanh Nghiên chỉ có thể giả vờ tự tin đáp lại: “Đương nhiên là không có vấn đề gì, Bảo Bảo à, nói cho dì biết con muốn loại bướm gì. Bây giờ dì sẽ đi bắt ngay cho con.”
=Lúc này, Thi Thanh Nghiên chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong Bảo Bảo, nhất là vì biểu hiện của Bảo Bảo vừa rồi ngây thơ đến thế, điều này khiến cho Thi Thanh Nghiên nảy sinh sự ảo tưởng rằng chỉ cần nàng ta bồi thêm một phát nữa là đã có thể lấy được lòng tin của Bảo Bảo, tất nhiên nàng ta không thể nào để hỏng việc sắp thành được.
Bảo Bảo nhìn thấy phản ứng của Thi Thanh Nghiên rõ mồn một trong mắt, trong ánh mắt lóe lên một chút sự gian xảo không hợp với độ tuổi của cậu nhóc.
Một lúc sau, Bảo Bảo đột nhiên vươn tay chỉ về một hướng: “Dì, ta muốn con màu xanh lam. Dì mau bắt con bướm đó về cho ta đi.”
Thi Thanh Nghiên nhìn theo hướng ngón tay của Bảo Bảo, nhìn thấy cách đó không xa có một con bướm màu xanh lam đang đậu trên một bông hoa, xem ra đây chính là loại bướm mà Bảo Bảo muốn.
Chỉ thấy Thi Thanh Nghiên gật đầu với Bảo Bảo và nói: “Bảo Bảo, con cứ yên tâm đi, dì sẽ bắt con bướm này lại cho con ngay bây giờ.”
Nói xong, Thi Thanh Nghiên xoay người, rón rén, chậm rãi đi về phía con bướm xanh.