Sau khi biết được điều này, trong lòng Dạ Ly Thần lập tức hiểu rõ, Bảo Bảo làm như vậy rõ ràng là đang giúp hắn. Nghĩ đến đây, Dạ Ly Thần cũng không làm ầm lên nữa, tiếp tục làm bộ làm tịch kiểm tra Bảo Bảo một lúc.
Thấy Dạ Ly Thần mãi không lên tiếng, Tô Tử Mạch nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc Bảo Bảo làm sao vậy? Ngài hãy nói gì đi chứ!”
Đối diện với sự hối thúc của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần thở dài một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, nói: “Ai, bệnh cũ trước kia của Bảo Bảo dường như có dấu hiệu tái phát. Tình trạng hiện tại của nó e là không thể đi theo nàng nữa.”
Nghe thấy những lời Dạ Ly Thần đã nói, Tô Tử Mạch không nghĩ ngợi gì đã mở miệng: “Đã là lúc nào rồi, đương nhiên thân thể của Bảo Bảo quan trọng hơn. Ngài là phụ thân ruột của Bảo Bảo, ngài mau nghĩ cách làm nó tỉnh lại đi!”
Lúc này, Tô Tử Mạch cũng không nhắc đến chuyện muốn dẫn Bảo Bảo rời đi nữa, chỉ vội vàng giục Dạ Ly Thần mau mau chữa trị cho Bảo Bảo.
Dạ Ly Thần quan sát phản ứng của Tô Tử Mạch, không khỏi mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, nói: “Đương nhiên vi phu đã có tính toán trong lòng. Kế tiếp, bổn tôn muốn thi triển bí pháp với Bảo Bảo để làm cho nó tỉnh lại. Nàng ra ngoài đợi trước đi, đợi khi nào có kết quả, vi phu sẽ gọi nàng vào.”
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này, vội vàng đi ra ngoài. Đối với nàng mà nói, an toàn của Bảo Bảo là xếp thứ nhất. Lúc này, nàng chỉ mong Dạ Ly Thần có thể nhanh chóng cứu Bảo Bảo tỉnh lại, còn những chuyện khác đều là mây bay mà thôi.
Dạ Ly Thần đưa mắt nhìn Tô Tử Mạch đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lúc này mới nói nhỏ với Bảo Bảo đang nằm trên giường: “Dậy đi, mẫu thân con đã ra ngoài rồi.”
Dạ Ly Thần vừa dứt lời, Bảo Bảo lập tức giật mình bật dậy từ trên giường, vừa vỗ lồng ngực, vừa nói: “Vừa rồi đúng là nguy hiểm thật, cũng may là con nhanh trí, nếu không thì mẫu thân khẳng định sẽ kéo con đi. Phụ thân, sao người cứ luôn chọc giận mẫu thân vậy chứ.”
Lúc này, Bảo Bảo bắt đầu dạy dỗ Dạ Ly Thần. Dạ Ly Thần nghe thế thì nhíu mày, nói: “Bảo Bảo, lúc nãy con cũng đã thấy rồi đấy, rõ ràng là mẫu thân con vô cớ gây sự, phụ thân có liên quan gì đâu, con không thể thiên vị mẫu thân con được.”
Thấy Bảo Bảo nói giúp Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần có chút không vui. Đứa bé này sao cứ thiên vị mẫu thân nó chứ, người làm phụ thân như mình cũng đối xử với nó rất tốt mà.
Đối diện với lời phản bác của Dạ Ly Thần, Bảo Bảo lắc đầu như một ông cụ non, sau đó thở dài một hơi, nói: “Phụ thân, người nói như vậy không đúng rồi. Dù sao mẫu Thân con cũng là một nữ nhi, chúng ta là nam tử hán, nên nhường nhịn nữ nhi. Hơn nữa, lúc không có phụ thân, cái tên đại trưởng lão gì đó không ít lần tìm đến chúng ta gây rắc rối, mẫu thân đấu trí đấu dũng với bọn hắn cũng không dễ dàng gì. Còn có Lạc Anh kia thì nhìn chằm chằm người như hổ đói, trong lòng mẫu thân không thoải mái cũng là chuyện bình thường mà.”
Mặc dù tuổi của Bảo Bảo không lớn, nhưng lời nói lại như người từng trải, câu nào cũng có lý. Nghe xong những lời Bảo Bảo đã nói, Dạ Ly Thần cũng lâm vào trong sự im lặng, giống như là đang nghiêm túc suy xét lời Bảo Bảo vừa nói.
Qua một lúc, cuối cùng Dạ Ly Thần cũng lên tiếng: “Hình như con nói cũng rất có lý. Vậy con nói xem, bây giờ nên làm thế nào đây? Cũng không thể để con cứ giả bộ ngất xỉu như vậy được. Bằng không mẫu thân con sẽ luôn hốt hoảng lo sợ, mà ta thì không nỡ lòng nhìn thấy dáng vẻ mẫu thân con như vậy.”
Dạ Ly Thần hiểu rõ, lúc này lại hỏi Bảo Bảo, Bảo Bảo nghe thế thì vỗ ngực, nói: “Phụ thân, chuyện này giao cho con là được. Hiện tại mẫu thân còn đang giận người, việc cấp bách là trước tiên làm cho mẫu thân ở lại, sau đó chúng ta từ từ nghĩ cách thay đổi thái độ của mẫu thân đối với người, qua một thời gian dài tự nhiên mẫu thân sẽ hiểu được tâm ý của người với mẫu thân.”
“Được, ta biết làm thế nào rồi. Đợi lát nữa ta sẽ nghĩ cách giữ mẫu thân con ở lại, sau đó chúng ta sẽ phối hợp với nhau, ra sức làm cho mẫu thân con hồi tâm chuyển ý.”
Khi hai phụ tử đang bàn bạc kế sách, thì Tô Tử Mạch đang đi qua đi lại ở ngoài cửa, lòng nóng như lửa đốt.
Qua một hồi lâu, Dạ Ly Thần cuối cùng cũng mở cửa phòng đi ra. Tô Tử Mạch vừa nhìn thấy Dạ Ly Thần, lập tức tiếng lên hỏi: “Sao rồi? Bảo Bảo đã tỉnh chưa?”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Dạ Ly Thần nghe thế, gật đầu nói: “Được vi phu cứu chữa cho, Bảo Bảo đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Có điều là tình trạng của nó bây giờ khá phức tạp, vẫn chưa tính là hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.”
Sau khi nghe thấy câu đầu tiên của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch đang định thở phào một hơi, nhưng đến khi nghe câu tiếp theo của Dạ Ly Thần, trái tim nàng lập tức căng ra.
“Lời ngài nói là có ý gì? Ngài vừa nói Bảo Bảo đã không còn nguy hiểm, vừa nói nó chưa thoát khỏi nguy hiểm, ngài có thể nói rõ hơn một chút không!”
Thấy Dạ Ly Thần nói lấp lửng, cái nào cũng được, lại thần thần bí bí như thế, Tô Tử Mạch không khỏi ép hỏi Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần thấy vậy, lập tức mừng thầm trong lòng, thở dài một hơi, nói: “Ai, căn bệnh trong người Bảo Bảo lúc trước đã được vi phu chữa khỏi, nhưng đáng tiếc là vẫn còn để lại một chút gốc bệnh. Hiện tại, một chút gốc bệnh này chính là một tai họa ngầm trong người Bảo Bảo. Mặc dù trong thời gian ngắn nó sẽ không phát tác, nhưng thời gian dài thì không chắc được. Cách duy nhất chính là để Bảo Bảo lại chỗ của ta, như vậy ngay khi Bảo Bảo phát tác, vi phu có thể lập tức ra tay chữa trị, Bảo Bảo mới có thể có một con đường sống sót.”
Sau khi Dạ Ly Thần giải thích một phen như thế, Tô Tử Mạch mới hiểu ra, hỏi Dạ Ly Thần: “Vậy ý của ngài là ta tạm thời không thể dẫn Bảo Bảo đi à?”
“Không sai. Vừa rồi vi phu đã nói rất rõ ràng với nàng rồi, nếu như nàng cứ khăng khăng muốn dẫn Bảo Bảo đi, vi phu cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng có điều, nếu như bởi vì như vậy mà khiến cho Bảo Bảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nàng cũng đừng có hối hận đấy.”
Sau khi nói xong, Dạ Ly Thần chủ động mở cửa ra, dùng tay ra hiệu mời vào với Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch nhìn về phía Dạ Ly Thần một cái, sau đó bước nhanh vào trong phòng.
Chỉ thấy lúc này Bảo Bảo đang trong giấc ngủ say. Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý không, nhìn sắc mặt của Bảo Bảo trông đã đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.
Tô Tử Mạch không hề đánh thức Bảo Bảo, mà chỉ đi đến bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Bảo Bảo trong một lúc. Dạ Ly Thần đứng bên cạnh không lên tiếng, bởi vì hắn đã đoán được kế tiếp Tô Tử Mạch muốn nói gì.
Quả nhiên sau khi nhìn Bảo Bảo xong, Tô Tử Mạch mới đi về lại trước mặt Dạ Ly Thần, đóng cửa lại rồi nói với Dạ Ly Thần: “Ta đã nghĩ xong rồi. Nếu tình trạng của Bảo Bảo hiện tại đã nguy hiểm như vậy, vậy thì vẫn nên để nó ở lại chỗ ngài thôi.”
Nghe đến đây, Dạ Ly Thần không khỏi mừng rỡ. Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong dự đoán. Chỉ là còn chưa đợi Dạ Ly Thần vui mừng, Tô Tử Mạch lại tiếp tục nói: “Bảo Bảo ở lại chỗ ngài, nhưng ta phải rời đi, đợi đến khi Bảo Bảo hoàn toàn hồi phục, ta sẽ lại đến đón nó đi.”
Dạ Ly Thần nghe thế thì lập tức khẩn trương. Mục đích cuối cùng mà hắn và Bảo Bảo thông đồng là để làm cho Tô Tử Mạch ở lại, nhưng mà bây giờ Tô Tử Mạch vẫn kiên trì muốn đi, vậy chẳng phải phen khổ tâm của hắn và Bảo Bảo đã uổng phí rồi sao?
Nghĩ đến đây, Dạ Ly Thần vội vàng hỏi: “Vì sao nàng lại muốn đi? Tình trạng của Bảo Bảo bây giờ đang cần sự chăm sóc của người mẫu thân như nàng.”