“Dạ Ly Thần, ngài cũng đã thấy dáng vẻ vừa rồi của Bảo Bảo. Có vẻ như những lo lắng của chúng ta trước đây là không cần thiết. Bảo Bảo không có ác ý, mà chỉ muốn thể hiện tinh thần nghĩa khí của mình. Lần sau, chúng ta nên cho Bảo Bảo có cơ hội được thể hiện.”
Dạ Ly Thần gật đầu nói: “Phu nhân nói rất đúng, Bảo Bảo còn nhỏ mà đã có tấm lòng hào hiệp như vậy là điều tốt, chỉ cần chúng ta dạy bảo thằng bé cho tốt là được.”
Cả hai thỏa thuận ăn ý về vấn đề dạy dỗ Bảo Bảo, một lúc sau thì Bảo Bảo cẩn thận quay lại chỗ Tô Tử Mạch và nằm xuống, thằng bé còn tưởng rằng không ai phát hiện đến việc thằng bé vừa làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Ly Thần chủ động nói: “Phu nhân, theo kế hoạch trước đây thì hôm nay chúng ta có thể đi dạo ở thị trấn lân cận, Bảo Bảo đã lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ được đi dạo quanh chợ.”
Bảo Bảo nghe xong thì vui mừng nói: “Phụ thân, lời phụ thân nói có thật không? Chúng ta có thể đi chợ thật à? Từ lâu con đã nghe chợ rất náo nhiệt và có nhiều điều thú vị. Con phải đi chơi mới được.”
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích trên khuôn mặt của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần không khỏi nhìn nhau mỉm cười, đây là kế hoạch mà họ đã bàn bạc từ trước.
Nếu Bảo Bảo muốn trở thành hiệp khách thì Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần quyết định chủ động thiết kế một màn, sau đó cho thằng bé biểu diễn thật hay và coi như đây là một món quà sinh nhật cho thằng bé.
Sau khi Dạ Ly Thần nói xong, cả nhà vội vã đi về phía một thị trấn gần đó. Dọc đường đi, Bảo Bảo vừa nhảy vừa đi phía trước, thỉnh thoảng thằng bé còn quay lại thúc giục Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đi nhanh lên.
Trương Tiểu Á cũng đi theo Tô Tử Mạch, nhờ sự an ủi của Tô Tử Mạch, tâm trạng của Trương Tiểu Á đã tốt lên rất nhiều, mọi việc có vẻ rất suôn sẻ.
“Đám người phía trước đứng lại cho ta. Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu các ngươi muốn đi ngang qua thì phải bỏ tiền ra.”
Khi mọi người đang đi trên đường thì có một nhóm cướp che mặt nhảy ra trước mặt chặn đường của Tô Tử Mạch và những người khác.
Nhìn thấy cảnh này, Bảo Bảo không hề sợ hãi mà còn tỏ ra rất phấn khích, thằng bé hét lên với tên mặc đồ đen che mặt phía trước: “Gan của các ngươi thật là lớn. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám chặn đường cướp bóc sao, các ngươi thật không xem vương pháp ra gì.”
“Hừ! Vương pháp? Bọn ta chính là vương pháp, tên tiểu tử nhà ngươi bớt nói nhảm đi, mau để người lớn của nhà ngươi giao tiền ra, không thì đừng trách bọn ta động thủ.”
Từ khi đám lưu manh xuất hiện, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đều rất bình tĩnh, thậm chí trên khóe môi còn mang theo ý cười, lúc này Tô Tử Mạch còn mở miệng cười nói: “Bảo Bảo, mấy người này ăn phải gan hùm mật gấu rồi nên mới dám đến cướp của chúng ta. Hôm nay cho con một cơ hội để thể hiện, con dạy cho họ một bài học đi.”
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, Bảo Bảo lập tức hào hứng nói: “Mẫu thân, mẫu thân đừng lo, mẫu thân và phụ thân hãy đứng một bên xem con làm sao dạy những người này một bài học.”
Vừa dứt lời, Bảo Bảo đã nóng lòng muốn lao về phía bọn lưu manh đeo mặt nạ, Trương Tiểu Á có chút lo lắng nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, Bảo Bảo vẫn còn nhỏ, không nên để Bảo Bảo đối phó với những tên lưu manh này một mình, như vậy không tốt đâu.”
Trước sự lo lắng của Trương Tiểu Á, Tô Tử Mạch tự tin nói: “Tiểu Á muội muội không cần phải lo lắng, muội cứ chờ xem kịch hay.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Bảo Bảo đã lao vào nhóm lưu manh như mãnh hổ xuống núi.
Có bảy tám tên lưu manh, tất cả đều là những nam nhân cao lớn cường tráng, chênh lệch giữa Bảo Bảo và bọn họ quá rõ rệt, trước mặt những nam nhân cường tráng này, thân hình nhỏ bé của Bảo Bảo khiến người ta nhìn vào không khỏi lo lắng.
Nhưng sau khi Bảo Bảo thật sự ra tay, những tên lưu manh này dường như không chịu nổi sự tấn công của thằng bé.
Đám lưu manh che mặt này nhìn bề ngoài có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất là nhát gan như thỏ đế. Bảo Bảo vừa ra tay hai ba chiêu đã khiến những tên này ngã lăn xuống đất.
“Xin tiểu hiệp tha mạng. Bọn ta sai rồi.”
“Ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho bọn ta. Bọn ta sẽ không bao giờ dám làm loại chuyện như này nữa.”
Những tên lưu manh kia sau khi bị Bảo Bảo đánh bại thì vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, Trương Tiểu Á lúc này trố mắt đứng nhìn, cô bé không ngờ Bảo Bảo lại mạnh như vậy, đám người cường tráng này không phải là đối thủ của Bảo Bảo.
Lúc này Tô Tử Mạch mới đi tới bên cạnh và vỗ đầu Bảo Bảo nói: “Lần này con làm rất tốt, con xem những kẻ xấu này đã bị con hạ gục rồi, bọn chúng đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Tha cho bọn chúng lần này đi.”
Đối mặt với lời khen ngợi của Tô Tử Mạch, Bảo Bảo lại không vui lắm, lông mày thằng bé càng nhíu chặt hơn, thằng bé nhìn chằm chằm vào đám lưu manh trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Bảo Bảo không nói gì, Tô Tử Mạch vội vàng hỏi: “Sao con không nói gì vậy? Mẫu thân đang nói chuyện với con đấy? Hãy cho bọn họ một cơ hội sửa chữa, có được không?”
Bảo Bảo đột nhiên nói: “Mẫu thân, mẫu thân thấy giọng nói của mấy người này có chút quen tai không?”
“Hả? Sao con lại nói như vậy? Mẫu thân và phụ thân con đều không nghĩ giọng nói của họ quen tai. Chắc là con suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong thì Dạ Ly Thần cũng phụ họa nói theo: “Đúng vậy, con nhất định là nghe lầm rồi, đám cặn bã này còn không mau cút nhanh lên, đừng để bọn ta gặp lại.”
Ngay khi nhóm lưu manh che mặt chuẩn bị rời đi, Bảo Bảo bất ngờ bước tới và xé khăn che mặt của một tên trong nhóm, bộ mặt thật của tên lưu manh nhanh chóng bị vạch trần.
“Là ngươi.”
Tên lưu manh này hóa ra là chưởng môn Kim Nhạc của Kim Thiết Môn, Bảo Bảo vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Kim Nhạc.
Trước kia Tô Tử Mạch đã giết những người của Thiên Phật Tông và sau đó là người của Vân Tiêu Cốc, bây giờ nàng cũng không muốn tiếp tục giết người nữa, hơn nữa đám người Kim Thiết Môn thực sự không giết người, vì vậy sau đó Tô Tử Mạch đã thả những người của Kim Thiết Môn đi.
Nhưng bây giờ Kim Nhạc với đệ tử của ông ta lại chặn đường cướp bóc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Do dự một lúc, Bảo Bảo nhìn thẳng vào Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, tuy thằng bé còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, chỉ cần nhìn cũng biết chắc chắn là do phụ mẫu của mình giở trò.
Lúc này Kim Nhạc cũng cảm thấy ngượng ngùng, lý do khiến ông ta xuất hiện ở đây và giả làm một tên lưu manh đều là do Tô Tử Mạch sắp đặt.
Chỉ là bây giờ Tô Tử Mạch không nói gì nên ông ta cũng không dám nói chuyện, Bảo Bảo không nhịn được hỏi: “Mẫu thân, chuyện này là sao? Những người này do mẫu thân sắp xếp sao?”
Trước câu hỏi của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch không biết phải trả lời như thế nào, nàng chỉ có thể nhìn Dạ Ly Thần, vết nhơ này vẫn nên để Dạ Ly Thần gánh vác thì tốt hơn.