Bảo Bảo tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh, lúc này cậu bé cũng nhìn ra người đàn ông mặt đen trước mặt không quá kính trọng Dạ Ly Thần, nghĩ đến đây, trong lòng Bảo Bảo chợt nảy ra một suy nghĩ, đã chuẩn bị sẵn sàng dạy cho người đàn ông mặt đen này một bài học tốt.
Nghĩ đến đây, Bảo Bảo giả vờ ngoan ngoãn và nói: “Được thôi, vậy làm phiền thúc thúc rồi.”
Nhìn thấy Bảo Bảo đột nhiên lễ phép như vậy, người đàn ông mặt đen không khỏi nhíu mày cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cần đưa Bảo Bảo trở về rồi dặn người canh gác nghiêm ngặt hơn nữa là được.
Sau đó người đàn ông mặt đen đi đến bên cạnh Bảo Bảo, trực tiếp nắm lấy tay Bảo Bảo kéo cậu bé đi phía căn phòng mà Bảo Bảo đã ở lúc trước.
Bảo Bảo bị người đàn ông mặt đen này kéo đi cũng rất ngoan ngoãn, một lúc sau, người đàn ông mặt đen dẫn Bảo Bảo ra hậu viện nơi Bảo Bảo đã từng ở trước đó.
Lúc này cũng có rất nhiều hạ nhân nhìn thấy Bảo Bảo, những người này vừa nhìn Bảo Bảo đều kinh ngạc vô cùng, rõ ràng là Bảo Bảo vẫn luôn ở trong phòng, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài?
Bảo Bảo cũng nhìn thấy những người này, chỉ thấy Bảo Bảo đột nhiên há miệng bật khóc: “Cứu mạng, mau cứu ta với.”
Khi người đàn ông mặt đen nhìn thấy Bảo Bảo đột nhiên hét lên, ông ta vội vàng quát Bảo Bảo: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, rõ ràng là ta có lòng tốt đưa ngươi về mà.”
Ngay khi Bảo Bảo hét lên, tất cả những hạ nhân xung quanh đều chạy đến, ngay cả quản gia A Mông nghe thấy tiếng động cũng chạy đến.
Bảo Bảo vừa nhìn thấy A Mông, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, tiếng kêu càng thảm thiết hơn: “A Mông thúc thúc, mau cứu ta, người này đột nhiên bắt ta lại, còn đánh ta nữa.”
“Nhảm nhí, ta đánh ngươi khi nào, ngươi đừng có nhổ máu phun người đấy nhé.”
Bị Bảo Bảo vu khống như vậy, người đàn ông mặt đen lo lắng nên nhanh chóng giải thích mình, lúc này, khuôn mặt đen đã bắt đầu có hơi đỏ lên do lo lắng.
Lúc này A Mông mới vội vàng bước tới, nói với người đàn ông mặt đen: “Nhạc trưởng lão, xin ngài hãy buông tiểu thiếu gia ra trước, có gì thì cứ từ từ nói là được rồi.”
Nghe A Mông nói, người đàn ông mặt đen mới nhận ra là vừa rồi bởi vì vội vàng nên ông ta đã nắm chặt lấy tay Bảo Bảo mãi không chịu buông ra, còn Bảo Bảo thì lại không ngừng giãy dụa, nên trông giống như ông ta đang thật sự cưỡng ép Bảo Bảo.
Sau khi A Mông nói, người đàn ông mặt đen mới nhanh chóng thả Bảo Bảo ra, sau khi Bảo Bảo được thả ra, cậu bé liền chạy nhanh ra sau lưng A Mông và ôm chặt đùi A Mông, trông có vẻ rất sợ hãi.
A Mông nhanh chóng xoa đầu Bảo Bảo và an ủi Bảo Bảo: “Bảo Bảo đừng sợ, bây giờ đã không sao rồi.”
Người đàn ông mặt đen lúc này mới lạnh lùng nói: “A Mông, tiểu tử này rõ ràng là đang nói bậy. Bổn trưởng lão không hề làm gì nó cả. Ngươi đừng để bị lời nói một chiều của nó lừa đấy.”
A Mông nghe xong cười nhẹ: “Nhạc trưởng lão, đứa nhỏ này là máu mủ ruột thịt của thần tôn đại nhân, bây giờ thần tôn đại nhân không có ở đây, nên chuyện của ngài ấy ta cũng không thể quyết định được. Đương nhiên là ta tin lời của Nhạc trưởng lão, nhưng rốt cuộc là như thế nào thì vẫn nên đợi cho đến khi thần tôn đại nhân quay trở lại hẵn nói sẽ tốt hơn.”
Mặc dù ngoài mặt A Mông nói như vậy, nhưng biểu hiện của ông ta rõ ràng là không tin lời của người đàn ông mặt đen, mặc dù những hạ nhân xung quanh không dám nói gì, nhưng tất cả đều nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ và khinh thường.
Người đàn ông mặt đen là trưởng lão của điện Lăng Vân, nhưng bây giờ lại bị Bảo Bảo tính kế như thế này, ông ta nhất thời tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Bảo Bảo.
Sau khi bị người đàn ông mặt đen nhìn chằm chằm như vậy, Bảo Bảo thậm chí còn khóc to hơn: “A Mông thúc thúc, người này lại hù dọa ta rồi, ta sợ lắm.”
A Mông vừa che mắt Bảo Bảo vừa nói với người đàn ông mặt đen: “Nhạc trưởng lão, hiện tại tâm tình của tiểu thiếu gia rất không ổn định, ta nghĩ ông nên rời khỏi đây trước đi.”
“Cái gì, bảo bổn trưởng lão rời đi như vậy à? Ban nãy đứa nhỏ này vu khống cho bổn trưởng lão còn chưa nói rõ nữa này. Chẳng lẽ bổn trưởng lão phải chịu mang tiếng mãi như vậy sao?”
Người mặt đen vừa lên tiếng đã vô thức nâng cao giọng nói của mình thêm một chút, Bảo Bảo vừa nghe thấy giọng nói của người mặt đen liền òa lên khóc to, nếu muốn đọ cổ họng thì Bảo Bảo không sợ đâu.
Bảo Bảo còn nhỏ tuổi như vậy nên không chưa đổi giọng, tiếng khóc của cậu bé rất vang và rất thảm thiết, chỉ e là toàn bộ người trong điện Lăng Vân đều có thể nghe thấy.
Người đàn ông mặt đen vừa nhìn thấy đã biết cho dù ông ta có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng chỉ vô dụng, đến lúc đo Bảo Bảo càng khóc to hơn thì ông ta lại càng không thể giải thích rõ được nữa.
Nghĩ đến đây người đàn ông mặt đen chỉ có thể hít một hơi thật sâu và nói: “Được, bởi vì nó còn là một tiểu hài tử nên hôm nay bổn trưởng lão sẽ không so đo với nó nữa. Đợi đến khi thần tôn đại nhân quay về bổn trưởng lão sẽ tìm thần tôn đại nhân đòi lại công bằng.”
Nói xong người đàn ông mặt đen quay người bỏ đi, thấy người đàn ông mặt đen đang từ từ đi về phía xa Bảo Bảo mới nín khóc lại.
Lúc này, A Mông nhìn Bảo Bảo cười khổ: “Tiểu thiếu gia, Nhạc trưởng lão đã đi rồi, con đừng giả bộ nữa.”
Nghe A Mông nói, vẻ mặt Bảo Bảo vẫn rất đau khổ nói: “A Mông thúc thúc, sao thúc lại có thể nói như vậy? Những gì ta nói ban nãy là sự thật đấy.”
Thấy Bảo Bảo không chịu nói sự thật, A Mông xua tay với nơi cách đó không xa, hai tỳ nữ chạy lon ton chạy tới, chính là hai tỳ nữ lúc nãy đã bị Bảo Bảo nhốt trong phòng.
Vừa nhìn thấy Bảo Bảo, hai tỳ nữ bỗng tỏ vẻ oán hận, nhưng họ không dám trách móc Bảo Bảo nên chỉ đành cúi đầu không nói gì.
A Mông lúc này mới cười nói: “Bảo Bảo, con đã lẻn ra khỏi phòng và nhốt hai người họ vào phòng. Xem ra con đã quên hết lời của thần tôn đại nhân rồi, chờ thần tôn đại nhân quay lại xem ngài ấy sẽ trừng trị con thế nào.”
Bảo Bảo nghe vậy vội vàng cười nói: “A Mông thúc thúc, thúc là tốt nhất, thúc đừng nói với cha của ta mà, gia hỏa ban nãy không phải người tốt, ta chỉ cố ý làm cho ông ta phải xấu mặt mà thôi.”
Bảo Bảo vừa nói xong, mặt A Mông không khỏi biến sắc: “Hử, ban nãy Nhạc trưởng lão đã thật sự đã động tay với con sao?”
A Mông đã biết Bảo Bảo nghịch ngợm và lì lợm từ lâu rồi, ngoài ra ban nãy Bảo Bảo khóc rất nhiều, trên người không hề có vết tích như đã bị thương nên A Mông mới bình tĩnh như vậy.
Nhưng bây giờ nghe Bảo Bảo nói vậy A Mông cũng có hơi lo lắng, nếu Bảo Bảo thực sự bị thương, Dạ Ly Thần mà biết thì ông ta cũng sẽ khó mà thoái thác trách nhiệm.
May mắn thay, Bảo Bảo lắc đầu và nói: “Chỉ dựa vào ông ta mà muốn làm tổn thương ta là điều không thể rồi, nhưng A Mông thúc thúc, ta có thể nhìn ra người đó dường như không tôn trọng cha cho lắm. Dù sao thì ông ta cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
Nhìn thấy giọng điệu kiên quyết của Bảo Bảo, trong lòng A Mông không khỏi bắt đầu thở dài, Bảo Bảo tuổi còn nhỏ nhưng khả năng quang sát đã rất chuẩn, Nhạc trưởng lão đó quả thực không phải là người của Dạ Ly Thần.
Nhưng A Mông không có ý định cho Bảo Bảo biết những chuyện này, chỉ cười gượng nói: “Một đứa trẻ như con thì có thể hiểu được gì, con hãy ngoan ngoãn trở về phòng đi, đừng chạy lung tung nữa.”