Phó tiên sinh vừa dứt lời, ngoại trừ gia đình một nhà Bảo Bảo ra, thì tất cả mọi người đều đồng thanh nói: “Không có không có, đương nhiên chúng ta không có ý kiến rồi.”
Phó tiên sinh thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi người đồng ý một cách dứt khoát như vậy, vừa rồi lúc Bảo Bảo ra tay ông ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sức mạnh mà Bảo Bảo thể hiện so với người thầy là ông đây chỉ có mạnh chứ không có yếu.
Nếu như để Bảo Bảo tiếp tục so tài cùng với người khác, lỡ không may lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nguy, vẫn nên là sớm kết thúc thì tốt hơn.
Cuộc so tài lượt thứ hai đã kết thúc, Phó tiên sinh lại lượt nữa nói: “Hai lượt so tài trước đã có kết quả, theo quy định thì tiếp sau đây sẽ đến lượt thứ ba, mà lượt so tài thứ ba lần sẽ do học sinh cùng với người nhà ra trận, nhưng mà phụ mẫu hai bên chỉ có thể một người ra trận, mọi người trước tiên hãy tự thượng lương và đưa ra quyết định.”
Phó tiên sinh vừa dứt lời, Tam Vương Gia đã đột nhiên lên tiếng: “Phó tiên sinh, hai lượt so tài vừa rồi Thần Tôn đại nhân và Tô Bảo Bảo đều đã thắng, ta thấy lượt thứ ba này không cần thiết phải tiến hành nữa, trực tiếp phán nhà Tô Bảo Bảo dành chiến thắng đi, mọi người cảm thấy thế nào?”
Đối với đề nghị mà Tam Vương Gia đã đưa ra cho đám đông, mọi người đương nhiên sẽ không có bất cứ ý kiến gì, hai cuộc so tài trước đó mọi người đều đã nhìn thấy rất rõ.
Sức mạnh của Dạ Ly Thần hiển nhiên sẽ đè bẹp đám phụ huynh ở đây, còn về Bảo Bảo cũng thừa hưởng huyết thống xuất sắc của Dạ Ly Thần, cũng hoàn toàn áp chế những học sinh ở đây.
Trong trường hợp này, nếu như Dạ Ly Thần và Bảo Bảo chiến đấu cùng nhau, đến lúc đó sự chênh lệch về sức mạnh sẽ càng lớn hơn, căn bản sẽ không có ai là đối thủ của bọn họ.
Đúng lúc Phó tiên sinh đang cảm thấy lời nói của Tam Vương Gia rất có đạo lý, chuẩn bị đồng ý thì đột nhiên Dạ Ly Thần lại liếc xéo Tam Vương Gia một cái, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo.
Tam Vương Gia bị Dạ Ly Thần nhìn chằm chằm như vậy không khỏi sửng sốt, sau đó toàn thân giống như rơi xuống hố băng, một cơn ớn lạnh từ đầu đến chân đột nhiên lan ra.
Trong lòng Tam Vương Gia càng hoảng loạn hơn, không lẽ vừa rồi ta đã nói sai nên Thần Tôn đại nhân mới dùng ánh mắt này nhìn ta, nhất định phải nghĩ cách bù đắp mới được.
Nghĩ đến đây còn chưa đợi Phó tiên sinh nói thì Tam Vương Gia đã bổ sung thêm: “Phó tiên sinh, vừa rồi suy nghĩ của ta có chút không thỏa đáng, thật ra cuộc thi đấu này cũng là vì thúc đẩy mối quan hệ giữa bọn trẻ và người nhà của mình, thắng bại cũng không quan trọng như vậy, mọi người cùng nhau chơi vui vẻ là được rồi, vì thế lượt đấu thứ ba này vẫn nên tiếp tục đi.”
Nhìn thấy Tam Vương Gia đột nhiên thay đổi quyết định nhanh như vậy vậy, Phó tiên sinh không khỏi có chút bối rối, nhưng những gì Tam Vương Gia nói quả thực là chính xác.
Hơn nữa bên ngoài Dạ Ly Thần còn là người có thân phận địa vị cao nhất của Tam Vương Gia trong những phụ huynh này, đối với lời nói của Tam Vương Gia, những người khác cũng không dám phản biện, lượt thi đấu thứ ba này vẫn theo kế hoạch mà tiếp tục thực hiện.
Lúc này Dạ Ly Thần cũng thu ánh mắt lại, Tam Vương Gia lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ tênh, cảm giác khủng bố vừa rồi cuối cùng cũng biến mất.
“Bảo Bảo, biểu hiện vừa rồi của con rất tốt, đợi lát nữa phụ thân và con cùng nhau lên sân cho cuộc so tài thứ ba, phụ tử chúng ta liên thủ nhất định sẽ đại khai sát giới.”
Sau khi Bảo Bảo xuống khỏi đài, Dạ Ly Thần cười vui vẻ nói với Bảo Bảo.
Tô Tử Mạch nghe được câu này liền cau mày nói: “Dạ Ly Thần, lời này của ngài có phải nói quá sớm rồi không, vừa rồi Phó tiên sinh cũng nói rồi, lần thi tài này cho dù là phụ thân hay phụ mẫu đều có quyền ra trận, vừa rồi ngài đã lên đài để thi rồi, bây giờ lên đến được ta rồi chứ.”
Vừa rồi Dạ Ly Thần khoe khoang ở trên đài, đặc biệt là bị ánh mắt sùng bái của Bảo Bảo nhìn, trong lòng Tô Tử Mạch đã không thoải mái rồi.
Bây giờ không dễ gì bản thân mới có cơ hội lên sân đấu, hơn nữa lại là lên cùng với Bảo Bảo, cơ hội tốt lớn như thế này tuyệt đối không thể cho Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần nghe thấy vậy không những có chút làm khó, nếu như là chuyện khác đương nhiên hắn sẽ không tranh với Tô Tử Mạch, nhưng được cùng Bảo Bảo lên kề vai chiến đấu, hắn cũng không muốn vuột mất cơ hội này.
Nghĩ đến đây Dạ Ly Thần cười nói: “Nương tử, nàng xem khoảng thời gian này Bảo Bảo luôn ở cạnh nàng rồi, lần này vi phu quay về cũng muốn được ở ở bên cạnh Bảo Bảo nhiều hơn, nàng hãy cho vi phu cơ hội này đi được không.”
Tô Tử Mạch đối với lời khẩn cầu của Dạ Ly Thần không chút biểu cảm nào nói: “Bây giờ ngài đã biết muốn ở bên cạnh Bảo Bảo rồi, vậy thì ngày còn đi làm gì, tóm lại trận đấu này nhất định phải là ta lên.”
Bảo Bảo ở bên cạnh nhìn thấy Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần chỉ vì cơ hội lên đài cuối cùng này mà cãi nhau, trong lòng nó vô cùng mệt mỏi.
Bảo Bảo không hề biết chuyện trước kia của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, theo như nó thấy thì rõ ràng phụ thân phụ mẫu của nó đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn như con nít.
Bảo Bảo hít một hơi chủ động nói: “Phụ thân, phụ mẫu, hai người đừng cãi nhau nữa, nếu không thì hai người rút thăm đi, như vậy công bằng nhất.”
Nghe Bảo Bảo nói vậy Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đều không có ý kiến, lúc này Bảo Bảo trực tiếp nắm đồng tiền bằng đồng trong tay, đồng thời nói: “Nếu như tiền đồng này là mặt chính thì phụ thân sẽ cùng với con lên, nếu như là mặt ngược lại thì mẫu thân sẽ lên với con.”
Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch nghe thấy vậy cùng lúc gật đầu, sau đó Bảo Bảo tung tiền đồng lên cao, sau đó vỗ lên mu bàn tay.
Lúc Bảo Bảo mở tay ra thì khuôn mặt của Tô Tử Mạch đã lộ vẻ vui mừng, bởi vì chính là mặt ngược lại của tiền đồng.
Khuôn mặt Dạ Ly Thần lập tức lạnh xuống, hắn không ngờ vận khí của mình tệ đến vậy, lại bị Tô Tử Mạch giành thắng lợi rồi.
Trong lúc Tô Tử Mạch đang vui mừng trong lòng thì đột nhiên Dạ Ly Thần nói với đám đông: “Các vị, đây đã là trận so tài cuối cùng của trận đấu rồi, hay là để cho cả phụ thân phụ mẫu của đứa trẻ cùng nhau lên sàn, một nhà ba người kề vai chiến đấu sẽ càng tốt hơn, các người thấy thế nào?”
Mọi người đều sửng sốt khi nghe Dạ Ly Thần nói vậy, nhưng một khắc sau mọi người đều đã hoàn hồn trở lại.
Tam Vương Gia phản ứng nhanh nhất, lập tức mở miệng nói đầu tiên: “Ôi trời đây quả thật là một chủ ý rất tốt, tại sao trước đó chúng ta lại không nghĩ ra chứ.”
“Đúng thế, một nhà ba người cùng nhau lên sàn đấu, như vậy đối với sự trưởng thành của đứa trẻ càng có lợi, đây là Thần Tôn đại nhân suy nghĩ thấu đáo, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”
Đám người này sau khi biết được thân phận của Dạ Ly Thần, sớm đã nghĩ cách để lấy lòng Dạ Ly Thần rồi, bây giờ Dạ Ly Thần đã nói như vậy, bọn họ đương nhiên không cần nghĩ mà hùa theo.
Lúc này Dạ Ly Thần đắc ý nhìn Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy không nhịn được lắc đầu, vừa rồi là nàng đã vui mừng quá sớm, chưa hề nghĩ đến trường hợp này.
Phó tiên sinh nhìn thấy tất cả phụ huynh đều đã đồng thuận, ông ta không có lý do gì để phản đối, vì thế cuộc so tài cuối cùng này đã biến thành Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch với Bảo Bảo cùng nhau lên sàn đấu.