“Đi qua? Không phải nàng đến đây để tìm bản tôn sao?”
Dạ Ly Thần dường như không nắm được trọng điểm trong lời nói của Tô Tử Mạch mà ngược lại chỉ quan tâm đến mục đích chính việc Tô Tử Mạch đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Tô Tử Mạch không nhịn được nói với hắn: “Dạ Ly Thần! Ngài thực sự không nắm được trọng điểm sao? Bây giờ chúng ta đang nói về chuyện hai người thuộc hạ này của ngài, còn chuyện vì sao ta ở đây thì để sau hẵng nói đi!”
Tô Tử Mạch đang chuẩn bị giải thích tiếp về tình huống lúc nãy, thì Dạ Ly Thần lại đột nhiên vung tay lên, sau đó trong không gian lập tức vang lên tiếng bốp vang dội, gương mặt của hai tên vệ binh trở nên sưng đỏ.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy không chỉ hai tên vệ binh mà cả Tô Tử Mạch cũng vô cùng choáng váng, Dạ Ly Thần lại giống như không có việc gì nói: “Bản tôn đã giáo huấn bọn họ, vậy nàng nói cho bản tôn nghe xem tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?”
Tô Tử Mạch nhìn cảnh này thì cũng không còn lời nào để nói, mọi chuyện còn chưa giải thích rõ ràng mà Dạ Ly Thần đã trực tiếp giáo huấn hai tên vệ binh, tỏ vẻ thiên vị nàng cực kỳ rõ ràng.
Còn hai tên vệ binh thì càng thấy vô cùng oan ức, chưa kịp hiểu gì thì đã bị Dạ Ly Thần tát một cái, nhưng bọn họ cũng không dám có nửa lời oán hận hắn.
Tô Tử Mạch cuối cùng cũng mở miệng nói: “Lần này ta cố tình đến đây tìm ngài, có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”
“Ha ha ha! Nàng tìm bản tôn có chuyện gì?”
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch thừa nhận cố tình đến đây tìm hắn thì dường như vô cùng vui vẻ.
“Tờ giấy nợ lúc trước có nói ta nợ ngài thời gian một trăm năm, khoảng thời gian đó thực sự quá dài, ta muốn dùng tiền đổi khoảng thời gian này, ngài thấy thế nào?”
“Chuyện này cũng không phải không được! Nhưng giá bản tôn đưa ra rất cao, nàng xác định bản thân trả nổi sao?”
Tô Tử Mạch nghe hắn nói vậy thì lộ ra vẻ mặt kiên quyết nói: “Ngài muốn bao nhiêu cứ việc nói ra! Cho dù bây giờ không trả nổi thì sau này nhất định sẽ được!”
Dạ Ly Thần vừa định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên bên ngoài truyền đến vô số tiếng bước chân dồn dập.
Những tiếng bước chân đó lúc mới nghe thấy thì dường như ở rất xa nhưng chỉ một khắc sau đó thì nghe như đang ở rất gần rồi.
Chỉ thấy cách đó không xa có một nhóm hắc y nhân cầm đao xông về phía Dạ Ly.
Tô Tử Mạch nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy cũng rất hoảng sợ, bây giờ nàng đứng gần Dạ Ly Thần như vậy, nhất định sẽ bị vạ lây rồi.
Ngay lúc Tô Tử Mạch đang nghĩ chạy đi tìm chỗ trốn, thì Dạ Ly Thần lại cười thản nhiên, sau đó vươn tay kéo nàng ra sau còn bản thân hắn thì đứng chắn ở phía trước.
Đột nhiên xuất hiện một áp lực vô hình khổng lồ, đến cả Tô Tử Mạch đang tránh sau lưng Dạ Ly Thần cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của áp lực này.
Tô Tử Mạch lén nhìn tình hình phía đối diện thì thấy nhóm hắc y nhân đang xông về phía Dạ Ly Thần cũng bị áp lực vô hình này ngăn cản.
Ngay lúc đó trong không trung đột ngột nổi lên một trận cuồng phong, khi nhìn kỹ lại thì trận cuồng phong này được tạo thành từ vô số lưỡi đao gió.
Lưỡi đao gió này cắt qua người nhóm hắc y nhân vô cùng dễ dàng, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị chặt thành mấy khúc, chết cũng không được toàn thây.
Tô Tử Mạch biết tu vi của Dạ Ly Thần vô cùng cường đại, nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này vẫn không ngăn nổi cảm giác khiếp sợ trong lòng.
Tưởng như chuyện này đã kéo dài rất lâu nhưng hoá ra tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát, chỉ trong thoáng chốc thì áp lực khổng lồ này đã biến mất không chút tăm hơi, tất cả đều trở lại trạng thái sóng yên biển lặng như trước.
Chỉ là trên mặt đất nhiều thêm một đống tứ chi đứt gãy, máu tươi cũng chảy đầy đất.
Hai tên vệ binh kia cũng bị tình cảnh trước mắt dọa sợ ngây người, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Nhưng thật ra trong lòng Tô Tử Mạch vẫn vô cùng bình tĩnh, bởi vì kiếp trước nàng là sát thủ, số người nàng giết cũng không hề ít, cho nên tình cảnh hôm nay tuy có hơi máu me hơn nhưng cũng không đến mức không chịu nổi.
Dạ Ly Thần quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Tô Tử Mạch vẫn bình tĩnh như thường, trong mắt không khỏi lộ vẻ tán thưởng, sau đó thì sai bảo hai tên vệ binh đó: “Hai người các ngươi dọn dẹp chỗ này trước đi!”
Hai tên vệ binh nghe hắn nói vậy thì vội vàng gật đầu, dường như sợ bọn họ chỉ cần chậm trễ một chút nữa thì bản thân cũng sẽ biến thành những xác chết như mớ thi thể ngổn ngang trên mặt đất vậy.
Mà Dạ Ly Thần lúc này đi tới trước mặt tên hắc y nhân duy nhất còn sống, đương nhiên không phải Dạ Ly Thần vô tình bỏ sót người này, mà là hắn cố ý lưu lại một người sống.
“Dạ Ly Thần! Ngươi quả nhiên tàn nhẫn độc ác! Ngươi cũng giết ta luôn đi!”
Hắc y nhân này nhìn thấy Dạ Ly Thần chỉ chừa lại một mình hắn thì chửi rủa Dạ Ly Thần ầm ĩ.
Khuôn mặt của Dạ Ly Thần vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt nói: “Hừ! Nói cho bản tôn biết là ai phái các ngươi tới, bản tôn có thể cho ngươi chết một cách thống khoái!”
“Ngươi nằm mơ! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước loại cầm thú như ngươi!”
Tô Tử Mạch đứng một bên xem tình cảnh này thì không nhịn được thầm nghĩ, nhìn bộ dáng của hắc y nhân kia giống như có thâm thù đại hận với Dạ Ly Thần, chẳng lẽ Dạ Ly Thần cướp vợ của hắn hay là bắt cóc nữ nhi của hắn?
Dựa vào tính cách biến thái của Dạ Ly Thần thì cho dù làm ra những chuyện như vậy, nàng cũng thấy không quá kỳ quái.
Nhưng Tô Tử Mạch cũng không nhiều lời, còn Dạ Ly Thần thì nhanh chóng nhốt tên hắc y nhân kia vào ngục giam, sau đó hắn mời nàng vào.
“Bây giờ bản tôn định đi thẩm vấn tên thích khách kia, nàng cứ thoải mái làm việc của mình ở đây đi!”
Tô Tử Mạch đang chuẩn bị nói chuyện về giấy nợ đó với Dạ Ly Thần, ai ngờ hắn lại sắp xếp cho nàng ngồi một mình ở đây rồi đi thẩm vấn tên hắc y nhân kia chứ.
Tô Tử Mạch vô cùng tức giận với hành động này của hắn, nếu không phải tu vi của Dạ Ly Thần cao hơn nàng quá nhiều, thì nàng đã sớm đánh Dạ Ly Thần một trận tơi bời rồi.
Tô Tử Mạch càng nghĩ càng giận bèn dứt khoát đi theo Dạ Ly Thần vì nàng cũng muốn xem thử Dạ Ly Thần sẽ thẩm vấn tên thích khách vừa rồi như thế nào.
Nàng đi theo Dạ Ly Thần vào bên trong hình phòng, Dạ Ly Thần có thấy Tô Tử Mạch đi theo nhưng cũng không ngăn cản.
Bây giờ tên thích khách đó đang bị trói trên một giá sắt, mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ thấy chết không sờn như lúc nãy.
Dạ Ly Thần nhìn lướt qua tên thích khách kia, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ đứng bên cạnh.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Tên thuộc hạ tên Đế Diệp Lăng lập tức cầm lấy roi da bắt đầu quất lên người tên thích khách kia, âm thanh tiếng roi quất vào da thịt nghe cực kỳ chói tai.
Nhưng có vẻ chỉ một chiêu này thì chẳng ảnh hưởng gì đến tên thích khách, cho dù trên thân thể của hắn xuất hiện nhiều vết thương liên tục đổ máu nhưng tên thích khách này vẫn kiên định như cũ.
“Dạ Ly Thần! Ngươi có giỏi thì cứ giết ta, ta không sợ ngươi đâu!”
Dạ Ly Thần cau mày khi nghe hắn nói vậy, người phụ trách thẩm vấn lúc này cũng buông roi xuống, lại cầm miếng sắt đã hơ lửa đỏ rực lên, dứt khoát đè lên phía sau lưng tên thích khách.
“A!”
Luồng khói trắng bốc lên chỗ miếng sắt áp vào da thịt, còn kèm theo mùi da thịt bị cháy két nữa.
“Dạ Ly Thần! Ngươi đúng là một tên cầm thú, ta sẽ không khuất phục!”
Dưới thủ đoạn tra tấn như vậy thì tên thích khách càng kêu gào thảm thiết hơn, Tô Tử Mạch đứng bên cạnh không nhịn được mà âm thầm lắc đầu.
Dạ Ly Thần này ngày thường nhìn có vẻ tàn ác lạnh lùng, nhưng thủ đoạn nghiêm hình bức cung thì thực sự quá kém.
Tô Tử Mạch cũng không có hứng thú xem tiếp nữa bèn xoay người ra khỏi chỗ này.
Sau khi Tô Tử Mạch ra khỏi hình phòng thì cũng không lập tức rời đi, bản thân nàng vất vả lắm mới tới được phủ của Dạ Ly Thần, dù sao cũng phải ở thêm vài ngày để kiếm chút lợi lộc chứ!