Vào lúc Dạ Đông Thần đang còn kinh ngạc, Bảo Bảo đã vội chạy tung tăng về phía Tô Tử Mạch, đến khi cách Tô Tử Mạch không còn xa Bảo Bảo nhảy thẳng vào lòng Tô Tử Mạch.
"Mẫu thân người đến rồi, Bảo Bảo nhớ người lắm!"
Dạ Đông Thần nghe thấy cách xưng hô của Bảo Bảo cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra nữ tử trước mắt chính là Tô Tử Mạch mẫu thân của Bảo Bảo.
Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đã lâu không gặp trong lòng cũng vui mừng khôn xiết, đang định thân thiết với Bảo Bảo một chút lại bị Dạ Đông Thần lạnh lùng quát: "Nữ nhân ngươi đúng là không có gia giáo, điện Lăng Vân này là nơi ngươi có thể giở thói ngang ngược vậy sao, thấy lão phu sao ngươi không chịu quỳ xuống?"
Đối mặt với những lời quở mắng của Dạ Đông Thần, Tô Tử Mạch không nhịn được lườm ông ta một cái, Bảo Bảo lúc này thì thầm bên ta Tô Tử Mạch: "Mẫu thân, người này tên là Dạ Đông Thần, là đại bá của phụ thân."
Tô Tử Mạch gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu suy tính, theo lý mà nói nếu người này đã là đại bá của Dạ Ly Thần thì đương nhiên cũng là trưởng bối của nàng, Tô Tử Mạch vốn nên lấy lễ tiếp đón mới đúng.
Nhưng thái độ hiện giờ của Dạ Đông Thần rõ ràng đang xem nàng là kẻ địch, trước đó nàng cách xa như vậy còn nghe thấy ông ta quát mắng Bảo Bảo, lão già này hiển nhiên rất bài xích hai mẹ con nàng.
Nếu đối phương đã không nể mặt mình, vậy thì Tô Tử Mạch đương nhiên cũng sẽ không niềm nở lấy lòng, chẳng qua là nể mặt Dạ Ly Thần nên cứ khách sáo với ông ta trước một chút là được.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch chắp tay nói với Dạ Đông Thần: "Chào Dạ trưởng lão, ta là Tô Tử Mạch mẫu thân của Bảo Bảo, ta không phải là đệ tử của điện Lăng Vân nên không có lý nào lại phải quỳ với ông, nhưng nếu ông đã là đại bá của Dạ Ly Thần, vậy ta là hậu bối cũng nên hành lễ với ông."
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch khom người với Dạ Đông Thần, như vậy lễ nghi của Tô Tử Mạch cũng coi như đã làm đến nơi đến chốn, nếu Dạ Đông Thần còn muốn cắt cớ Tô Tử Mạch thì nàng sẽ không nhịn nữa.
Sự lễ phép của Tô Tử Mạch trong mắt Dạ Đông Thần lại biến thành vẻ nhát gan sợ sệt, thấy Tô Tử Mạch hành lễ với mình, Dạ Đông Thần lại càng tức giận hơn: "Hừ! Ngươi hành lễ với lão phu vốn là chuyện đương nhiên, tuy Bảo Bảo là con trai ngươi nhưng nó cũng là hậu bối của Dạ gia bọn ta, trọng trách dạy dỗ Bảo Bảo nhất định không thể giao cho ngươi được, ngươi cũng đã gặp được Bảo Bảo rồi, nếu như không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể đi được rồi."
Dạ Đông Thần vừa mở miệng đã ra lệnh đuổi khách, hải biết rằng Tô Tử Mạch vừa gặp Bảo Bảo chưa được một nén nhang nữa, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?
Tô Tử Mạch lúc này cũng nhìn ra Dạ Đông Thần không hề ra dáng trưởng bối chút nào, nếu Dạ Đông Thần đã vô lễ như vậy thì Tô Tử Mạch đương nhiên cũng không cần nể mặt ông ta làm gì.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch thản nhiên cười nói với Dạ Đông Thần: "Dạ trưởng lão nói sai rồi, Bảo Bảo chính là con trai ruột của ta, ta và Bảo Bảo máu mủ tình thân cốt nhục tương liên, người làm mẫu thân như ta phải ở bên cạnh Bảo Bảo là chuyện đương nhiên, Dạ trưởng lão dựa vào đâu muốn đuổi ta đi chứ?"
Thấy Tô Tử Mạch dám cãi lại mình, Dạ Đông Thần thẳng thừng chỉ tay vào mặt Tô Tử Mạch quát: "Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân lỗ mãng ở bên ngoài thôi, Dạ Ly Thần nuông chiều ngươi đó là vinh hạnh của ngươi, chắc ngươi sẽ không tưởng rằng mình có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng chứ?"
Giọng điệu Dạ Đông Thần tràn đầy sự mỉa mai và khinh thường Tô Tử Mạch, Bảo Bảo nghe thấy gương mặt nhỏ bé cũng đỏ bừng, đang định mở lời phản bác nhưng lại bị Tô Tử Mạch ngăn lại.
"Mẫu thân, ông ta nói người như vậy, con không cho ông ta nói người như vậy!''
Thấy dáng vẻ tức giận của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch thản nhiên nói: "Bảo Bảo, không phải trước đây mẫu thân đã dạy con rồi sao, có những người nói chuyện khó nghe, chúng ta cứ coi như họ đang đánh rắm là được, không cần phải so đo làm gì."
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Dạ Đông Thần giận đến nỗi giậm chân: "Ngươi nói ai đánh rắm? Ngươi có giỏi nói lại lần nữa thử xem!"
Tô Tử Mạch thấy vậy bèn trừng mắt với Dạ Đông Thần nói: "Ai đánh rắm thì ta nói người đó, đúng là thối chết đi được!"
Lúc đầu Dạ Đông Thần còn muốn chọc tức Tô Tử Mạch, nhưng nào ngờ vài ba câu của Tô Tử Mạch lại chọc giận ông ta, trong lúc tức giận Dạ Đông Thần bèn vung tay đánh về phía Tô Tử Mạch.
Dạ Đông Thần vừa ra tay Tô Tử Mạch đã nhìn thấy tia sáng màu tím sẫm đang lập lòe trên bàn tay ông ta, không ngờ Dạ Đông Thần lại còn là một linh đế cấp cao.
Lúc này vẻ mặt Tô Tử Mạch chợt thay đổi, hiện tại nàng chỉ là một linh vương chắc chắn không phải là đối thủ của Dạ Đông Thần, đối mặt với sự tấn công của Dạ Đông Thần cho dù nàng có muốn tránh cũng rất khó tránh khỏi.
Trong lúc cấp bách Tô Tử Mạch bèn nói thẳng: "Ông dám làm ta bị thương không sợ Dạ Ly Thần sẽ tìm ông tính sổ sao?"
Bàn tay sắp chạm vào Tô Tử Mạch của Dạ Đông Thần chợt dừng lại, thậm chí Tô Tử Mạch có thể cảm nhận được linh lực mạnh mẽ tỏa ra từ bàn tay ông ta.
Vừa rồi Dạ Đông Thần chỉ muốn dạy dỗ Tô Tử Mạch lại quên mất Dạ Ly Thần, được Tô Tử Mạch nhắc nhở Dạ Đông Thần mới kịp phản ứng lại, nếu ông ta làm Tô Tử Mạch bị thương thật, đến lúc đó Dạ Ly Thần chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Bây giờ vẫn chưa phải là lúc trở mặt với Dạ Ly Thần, hơn nữa thực lực của Dạ Ly Thần vẫn hơn ông ta, trước khi chưa tìm ra cách chế ngự Dạ Ly Thần, ông ta vẫn nên cố gắng hết sức duy trì mối quan hệ trông có vẻ rất hòa thuận này.
Nghĩ đến đây Dạ Đông Thần mới chậm rãi thu tay về, Tô Tử Mạch thấy vậy trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, xem ra Dạ Đông Thần vẫn còn kiêng dè Dạ Ly Thần, nếu đã như vậy thì nàng đã có cách đối phó Dạ Đông Thần rồi.
Sau khi Dạ Đông Thần thu tay về bèn lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Nể mặt Dạ Ly Thần lần này lão phu tha cho ngươi một con đường sống, nhưng những lời lão phu vừa nói sẽ không rút lại đâu, nếu ngươi không chịu rời đi lão phu có thể đặc cách cho ngươi ở lại, nhưng ngươi không thể ở cùng Bảo Bảo."
Kế hoạch của Dạ Đông Thần là để Lạc Anh tiếp cận Bảo Bảo từ từ lấy được lòng tin của Bảo Bảo, đương nhiên không thể để Tô Tử Mạch phá hỏng kế hoạch của ông ta được.
Đôi mắt Tô Tử Mạch hơi chuyển động, sau đó hốc mắt bỗng nhiên đỏ ửng lên nhìn Bảo Bảo khóc lóc nói: "Bảo Bảo, mẫu thân vất vả băng rừng vượt núi khó khăn lắm mới tìm được con, nhưng bây giờ bá gia gia của con lại nhất quyết muốn chia rẽ hai mẹ con ta, mẫu thân không nỡ rời xa con đâu!"
Bảo Bảo nhìn thấy Tô Tử Mạch bỗng nhiên khóc nấc lên cũng chợt hiểu ra, vùi đầu vào lòng Tô Tử Mạch khóc rống lên nói: "Mẫu thân, Bảo Bảo cũng không nỡ, lúc mẫu thân không có ở đây Bảo Bảo ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng muốn ở cùng mẫu thân, nhưng bây giờ lại phải chia xa, Bảo Bảo thật sự rất buồn."
"Hu hu hu!"
Hai mẹ con cùng khóc rống lên, tiếng khóc xen vào nhau phút chốc vang lên khắp điện Lăng Vân, sự bi thảm và thê lương trong tiếng khóc dường như cũng cảm hóa tất cả mọi người.