Mục lục
Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim - Thanh_Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thi Thanh Nghiên rút tay từ trong cơ thể Lưu Phong ra, trong chốc lát Lưu Phong yếu ớt tê liệt ngã trên mặt đất, mà ánh mắt ông ta nhìn Thi Thanh Nghiên càng tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn.

“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Lúc này Lưu Phong cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng dò hỏi Thi Thanh Nghiên. Thi Thanh Nghiên vẩy máu tươi trên tay, khóe miệng treo lên nụ cười tàn độc: “Ta còn có thể là ai, ta không phải là Thanh Nghiên công chúa của nước Hạn Hải sao, xem ra Lưu thống lĩnh ông thật sự hồ đồ rồi.”

“Vậy mà ngươi lại tu luyện loại công pháp tà môn như vậy, ngươi, ngươi chính là ma quỷ.”

Lưu Phong có thể cảm nhận được bản thân đã đến lúc đèn đã cạn dầu, vào trước giây phút cận kề cái chết, cuối cùng ông ta cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, sở dĩ lúc nãy Thi Thanh Nghiên xảy ra biến hoá lớn như thế, tu vi tăng vọt lên nhiều như vậy, đó là bởi vì nàng ta tu luyện công pháp tà môn không được cho phép, mà bản thân Thi Thanh Nghiên cũng là người trong ma đạo.


Đối mặt với sự chỉ trích của Lưu Phong, Thi Thanh Nghiên rất đắc ý nói: “Lưu thống lĩnh, đến bây giờ ông mới biết thì không khỏi có chút quá muộn rồi, có điều ít nhất ông chết rồi cũng có thể làm một con quỷ thông suốt, bổn công chúa đang tu luyện Huyết Ma Đại Pháp, có thể chết trong tay bổn công chúa cũng coi như là vinh hạnh của ông.”

Lời của Thi Thanh Nghiên vừa dứt, cuối cùng cổ Lưu Phong cũng lệch về một bên, hoàn toàn tắt thở, mà mấy tên hắc y nhân trước đó cũng rất nhanh đã xuất hiện lần nữa, lôi thi thể của Lưu Phong xuống.

Lúc này đột nhiên Thi Thanh Nghiên nhìn về phía điện Lăng Vân, dùng giọng điệu vô cùng không cam lòng: “Tô Tử Mạch, ngươi đợi đó cho ta. Nếu không phải vì che giấu thân phận, không thể để lộ ra sức mạnh thật sự trước mặt Ly Thần ca ca, ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự có thể là đối thủ của ta sao? Đợi lần sau gặp lại ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.”

“Hắt xì!”

Trong điện Lăng Vân phía xa, đột nhiên Tô Tử Mạch hắt xì một cái, nàng vừa xoa xoa mũi vừa lẩm bẩm một mình: “Đang yên lành sao tự nhiên lại hắt hơi rồi, chẳng lẽ có người nói xấu sau lưng mình?”

Sau khi hiểu được nỗi khổ tâm của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch đưa theo Bảo Bảo trở lại điện Lăng Vân.

Sau khi Thi Thanh Nghiên rời đi, Tô Tử Mạch lập tức cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, chỉ là rất nhanh Tô Tử Mạch lại có thêm một phiền phức mới.

“Sao các ngươi lại ngốc như vậy, mau tới bắt ta đi!”

“Tiểu thiếu gia ngài đừng chạy nữa, chúng ta thật sự không đuổi kịp!”

Tô Tử Mạch nghe thấy âm thanh truyền đến từ ngoài cửa không kìm được lộ ra nụ cười không biết làm thế nào, nàng mở cửa ra xem chỉ thấy Bảo Bảo đang chạy tới chạy lui trong đình viện, phía sau thằng bé là mấy hạ nhân đang không ngừng đuổi bắt.

Chỉ là thân thủ của Bảo Bảo linh hoạt, tốc độ lại nhanh, mấy hạ nhân này căn bản là đến góc áo của Bảo Bảo cũng không chạm được, lúc này đang mệt tới mức thở hồng hộc, luôn mồm kêu khổ.

Tô Tử Mạch thấy vậy, sắc mặt trầm xuống nói: “Bảo Bảo, không được nghịch ngợm nữa, muộn như vậy rồi, mau trở về đi ngủ.”

Nghe thấy giọng nói của Tô Tử Mạch, Bảo Bảo vội cười nói: “Mẫu thân, để con chơi thêm một lúc nữa, con không mệt chút nào cả.”

Thấy dáng vẻ cười đùa tí tửng của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch cảm thấy thật đau đầu. Độ tuổi này của Bảo Bảo là độ tuổi nghịch ngợm phá rối ham chơi nhất, trước đây khi Bảo Bảo còn nhỏ, Tô Tử Mạch chỉ cần giả vờ tức giận là Bảo Bảo đã ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng bây giờ thằng bé đã biết mặc cả với nàng rồi.

Như trước đây Tô Tử Mạch chỉ cần mở miệng, Bảo Bảo sớm đã trở về phòng ngủ rồi, nhưng bây giờ thằng bé căn bản không nghe lời Tô Tử Mạch.

Chính vào lúc Tô Tử Mạch đang không biết phải làm sao, giọng nói của Dạ Ly Thần đột nhiên vang lên: “Đã muộn thế này rồi, con còn chạy nhảy cái gì? Còn không mau quay về phòng?”

Bảo Bảo vừa nghe thấy giọng của Dạ Ly Thần, sắc mặt không nhịn được mà thay đổi, sau đó thằng bé vội vàng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng.

Tô Tử Mạch thấy vậy không kìm được lắc lắc đầu, rõ ràng là Bảo Bảo vẫn sợ người làm phụ thân như Dạ Ly Thần hơn một chút. May là Dạ Ly Thần tới kịp, nếu không thì nàng thật sự không biết phải làm sao mới tốt.

Lúc này Dạ Ly Thần bước tới trước mặt Tô Tử Mạch, cười nói với nàng: “Phu nhân, Bảo Bảo lại không nghe lời rồi, nàng đừng vì thế mà tức giận.”

“Hai ngày nay không biết Bảo Bảo bị làm sao, càng ngày càng trở nên nghịch ngợm không nghe lời, ta thật sự không có biện pháp gì với thằng bé rồi, sau này ngài vẫn là trông coi nó nhiều hơn đi.”

Đối mặt với lời phàn nàn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần vội khuyên bảo: “Phu nhân đừng lo lắng. Bảo Bảo là con trai, hơn nữa hiện giờ là độ tuổi nghịch ngợm nhất, tính cách cởi mở hoạt bát một chút cũng có thể hiểu được.”

Rõ ràng là sự an ủi của Dạ Ly Thần không cách nào khiến Tô Tử Mạch nhẹ lòng, chỉ thấy Tô Tử Mạch thở dài một tiếng: “Ngài nói thì nhẹ nhàng lắm, mấy ngày nay ta bị thằng bé giày vò không hề nhẹ, mặc dù ta và ngài không có quan hệ gì, nhưng suy cho cùng Bảo Bảo là con trai của ngài, người làm phụ thân như ngài vẫn là nên nghĩ biện pháp đi, để thằng bé tiếp tục nô đùa như vậy, hạ nhân của điện Lăng Vân cũng chịu không nổi đâu.”

Tô Tử Mạch vừa nói lời này, mấy hạ nhân bên cạnh vội vàng gật đầu liên tục, hai ngày nay họ đã chịu đủ sự giày vò của Bảo Bảo. Là hạ nhân, họ không thể răn dạy Bảo Bảo như Tô Tử Mạch, chỉ có thể âm thầm chịu đựng tất cả.

Sau khi trầm tư trong chốc lát, đột nhiên Dạ Ly Thần nói: “Phu nhân, tuổi này của Bảo Bảo cũng nên đến học đường, có điều tất nhiên học đường bình thường không phù hợp với thằng bé, trái lại vi phu biết có một nơi phù hợp với nó, để Bảo Bảo đến đó có lẽ không thể phù hợp hơn.”

“Ồ còn có nơi như vậy sao? Ngài nói xem đó là nơi nào?”

Nghe Dạ Ly Thần nói vậy, Tô Tử Mạch vội dồn hỏi, nếu thật sự có nơi như Dạ Ly Thần nói, vậy chắc chắn Tô Tử Mạch sẽ không do dự mà đưa Bảo Bảo đến đó.


Lúc này Dạ Ly Thần mới chầm chậm nói: “Nơi mà vi phu nói chính là học phủ Đăng Thần. Học phủ Đăng Thần này là học phủ mấy vị cao nhân trên Thiên Huyền Đại Lục cùng liên thủ dựng lên, chuyên thu nhận những đứa bé có thiên phú dị bẩm vào đặc biệt bồi dưỡng, những đứa trẻ chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp từ học phủ Đăng Thần, hầu như cuối cùng đều có thể trở thành linh hoàng, thậm chí nghe đồn có người còn đột phá linh hoàng đạt được nhân thần chi cảnh của linh hoàng chi thượng. Có thể nói đây là học phủ cao cấp nhất trong Thiên Huyền Đại Lục.”


Sau khi Tô Tử Mạch nghe Dạ Ly Thần giới thiệu xong, trong phút chốc ánh mắt nàng sáng lên nói: “Vậy mà lại có nơi tốt như thế, chúng ta mau chóng đưa Bảo Bảo đến đó thôi, như thế giúp chúng ta đỡ bị Bảo Bảo giày vò, cũng có lợi ích lớn với tương lai của Bảo Bảo.”


Dạ Ly Thần nghe vậy gật đầu nói: “Nếu phu nhân đã đồng ý, tất nhiên không có vấn đề gì. Tuy rằng điều kiện nhập học của học phủ Đăng Thần vô cùng khắt khe, nhưng với thiên phú của Bảo Bảo có lẽ không có vấn đề gì, huống hồ vi phu còn có mấy phần giao tình với viện trưởng của học phủ Đăng Thần, đến lúc đó chỉ cần vi phu…”


Lúc này Tô Tử Mạch trực tiếp ngắt lời Dạ Ly Thần, vẻ mặt nóng lòng sốt ruột: “Được rồi, ngài không cần nói nữa, việc này không thể chậm trễ. Sáng ngày mai chúng ta sẽ đưa Bảo Bảo đến học phủ Đăng Thần mà ngài nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK