Chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng Dạ Ly Thần đâu, biểu cảm trên gương mặt nàng có phần ảm đạm, nhưng sau đó nàng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên một tia nhanh nhạy, đồng thời nàng cũng nắm chặt lấy miếng huyết ngọc kia.
"Đã trễ mất bao nhiêu thời gian, thù này cũng đã tới lúc phải báo rồi, dù sao bây giờ ta cũng chính là chủ nhân của cỗ thân thể này, ngươi yên tâm đi, thù của phụ mẫu cũng là thù của ta, nhất định ta sẽ không để linh hồn hai người trên trời phải tiếc nuối."
Nói rồi Tô Tử Mạch cất lại miếng huyết ngọc vào trong người, sau đó mới khẩn trương đi về một hướng.
Mấy ngày sau, Tô Tử mạch đã lại ở biên giới nước Võ Xương một lần nữa, trong Thiên Huyền Đại Lục, nước Võ Xương là nơi sinh ra rất nhiều anh hùng hào kiệt dũng mãnh, cả một đất nước đều ngập tràn trong tinh thần thượng võ, cũng là một nước có nhiều người tu luyện nhất.
Trước đó trên đường đi Tô Tử Mạch đã điều tra qua, thông tin cuối cùng nàng nhận được về cái chết của phụ mẫu có liên quan mật thiết tới hoàng thất của nước Võ Xương, cho nên Tô Tử Mạch mới chuẩn bị một mình tới đây để tìm hiểu.
Đã qua mấy ngày rong ruổi trên đường, cuối cùng Tô Tử Mạch cũng vào trong nước Võ Xương, mục tiêu tiếp theo của nàng chính là tới được đô thành của nước này- Vạn Kiếm Thành.
"Các ngươi đi đứng kiểu gì đấy hả? Không thấy đằng trước có người sao? Có phải các ngươi cố tình đụng ta không?"
"Hừ, ngươi cái con người này thật là không biết ngượng, rõ ràng là do tai ngươi có vấn đề, vừa nãy ở đằng sau bọn ta đã nhắc nhở rồi mà ngươi vẫn mặc kệ chắn hết đường đi lối lại, bây giờ còn quay ra mắng bọn ta? Đúng là nực cười."
Tô Tử Mạch đang đi trên đường, bỗng nàng nghe thấy có tiếng cãi nhau, thấy cảnh tượng đó, nàng không nhịn được mà cười khổ.
Từ khi vào trong nước Võ Xương, nàng đã chứng kiến biết bao tình cảnh như thế kia rồi, ở đây mỗi người đều biết võ công, người nào thiên phú lẫn tu luyện đều kém cũng sẽ tìm học một chiêu bán võ nào đó.
Điều này dẫn đến việc hầu như tính tình của người dân ở đây đều vô cùng nóng nảy, chỉ có chút chuyện nhỏ bằng cái móng tay cũng sẽ dùng nắm đấm để giải quyết, cho nên Tô Tử Mạch đã sớm chả lấy gì làm lạ khi bắt gặp mấy tình huống như kia rồi.
Hai người phía trước chỉ vì trên đường đi nảy sinh chút va chạm nhỏ mà quay ra chửi mắng nhau đỏ mặt tía tai, nhưng mà rõ ràng đường lối đi lại rất rộng, đủ cho cả bốn năm cỗ xe ngựa đi qua, vậy mà mấy người này lại đụng nhau được, quả thật khiến người ta cạn lời.
Tô Tử Mạch cũng không muốn quản nhiều chuyện, giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng tới được Vạn Kiếm Thành, thể là nàng định bụng cứ thế lướt qua mấy người kia.
Nhưng đột nhiên lại có người gọi nàng lại: "Cô nương, ngươi chờ chút, tới giúp bọn ta phân xử với, ban nãy ngươi đi sau bọn ta chắc chắn nhìn rõ, ngươi nói thử xem là người của ta đâm vào bọn họ, hay là chính bọn họ tự chặn đường?"
Tô Tử Mạch nghe xong nhất thời cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng chỉ là quần chúng ăn dưa mà thôi, sao giờ lại bị kéo vào việc này rồi?
Vừa nãy trên đường đi nàng cứ nghĩ mãi chuyện đi tìm hung thủ giết phụ mẫu mình, làm gì có tâm trạng đi quan tâm chuyện của những người đi đường xung quanh?
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch chỉ đành cười nhạt rồi đáp: "Thật ngại quá, vừa nãy ta đi đường không để ý lắm, cũng không rõ trong hai người ai đúng ai sao, các người tự phân xử với nhau đi."
Nói xong Tô Tử Mạch chuẩn bị rời đi, nhưng đối phương không những không cho nàng đi mà một tên đại hán còn chộp lấy cánh tay nàng, nói: "Cô nương, ngươi không thể đi, vừa nãy trên đường chỉ có mình ngươi, giờ ngươi cũng chính là nhân chứng duy nhất, ngươi đi rồi thì sẽ không còn ai phân xử rõ ràng được nữa, nhớ kỹ lại xem có phải vừa rồi là ta đâm vào bọn họ không?"
Đại hán này vừa nói vừa trừng mắt hung hăng nhìn Tô Tử Mạch, ánh mắt hắn ta hiện lên tia sát ý.
Tô Tử Mạch lập tức hiểu, rõ ràng đại hán này đang cố ý muốn đe dọa mình, để mình đứng về phía hắn ta nói giúp cho hắn ta đây mà.
Từ trước tới giờ tính cách của Tô Tử Mạch vẫn luôn mềm không thích, thích cứng, vốn nàng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng giờ gia hỏa này đã cả gan uy hiếp nàng thì nàng đành phải nhúng chân vào thôi.
Tô Tử Mạch cười, nói: "Vị đại ca này, ngươi nói vậy thì ta mới chợt nhớ ra, vừa nãy quả thật là ta đã nhìn rõ, nếu ta đã chứng kiến thì đương nhiên cũng nên đứng ra nói một câu công bằng rồi."
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, đại hán kia bèn cười: "Ta nói rồi mà, cô nương không cần sợ, vừa rồi cô nhìn thấy cái gì thì cứ việc nói thẳng ra là được."
Vừa nói đại hán này còn vừa quay sang cười đắc ý với đám người nọ, cứ như thể hắn ta chắc chắn Tô Tử Mạch sẽ đứng về phía hắn ta vậy.
Dưới sự chờ đợi của mọi người, Tô Tử Mạch chậm rãi nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy ngươi cố ý đụng bọn họ, đường này rộng thênh thang như vậy mà ngươi lại không đi, cứ nhất định phải đi đâm sầm vào người ta, ta thấy ngươi là cố ý muốn vu khống cho bọn họ thì có."
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, sắc mặt tên đại hán kia lập tức xanh mét, hắn ta giận dữ chỉ tay vào nàng, quát: "Con nhau đầu thối này nói linh tinh gì vậy? Rõ ràng ngươi đang bêu xấu ta."
"Ngươi đừng có giảo biện nữa, cô nương người ta nói sự thật ngươi lại hù dọa người ta, đúng là loại vô sỉ."
"Đúng vậy, đường đường lại đại hán mà lại đi bắt nạt một cô nương, bản lĩnh ở đâu hả?"
Sau khi nghe Tô Tử Mạch nói vậy, đám người bắt đầu chỉ trích chế giễu đại hán kia, trong lúc tức giận, tên đại hán bất ngờ rút từ bên hông ra một thanh trường kiếm, đoạn bổ nhào về phía đám người kia.
Thấy đại hán thẹn quá hóa giận trực tiếp động tay chân, đám người đối diện cũng không tỏ ra yếu kém, hai bên rất nhanh đã đối đầu nhau, song phương đánh nhau đến mức sục sôi đất trời.
Tô Tử Mạch thấy vậy, khóe miệng nàng cong lên một nụ cười giảo hoạt, vừa rồi là nàng cố tình để trả thù tên đại hán kia, có điều sau đó nàng cũng không đoán trật được phản ứng của hắn ta, chính là hắn đã đâm vào người ta trước.
Giờ thấy bọn họ đánh nhau, Tô Tử Mạch cũng chẳng thèm ở lại góp vui làm gì, nàng không cả liếc nhìn bọn họ đã lại tiếp tục lên đường.
Chẳng mấy chốc bầu trời đã chạng vạng tối, Tô Tử Mạch lấy ra một cái lều mà nàng đã chuẩn bị từ trước, định bụng cắm trại trên đường nghỉ ngơi chút, đợi trời sáng thì đi tiếp.
Lúc nàng dựng xong lều định bụng vào trong nghỉ ngơi thì bỗng nhiên nàng ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất quanh đây.
Cảm nhận được mùi máu tanh này, Tô Tử Mạch cau mày lại, mà mùi này mỗi lúc lại càng nồng nặc, nàng vội vàng chui ra khỏi lều, đi ra xa xem tình hình thế nào.
Bấy giờ trời đã tối đen, chỉ có thể nhờ vào ánh trăng mà phân biệt cảnh vật, Tô Tử Mạch phát hiện ra cách đó không xa có vài bóng người đang đi về phía nàng.
"Phía trước có đống lửa, chắc chắn chính là con nha đầu thối đó, chúng ta mau đuổi theo."
Nghe thấy giọng nói này, Tô Tử Mạch lập tức phản ứng lại, đây chẳng phải chính là tên đại hán đã uy hiếp mình hồi chiều sao?