Khóe miệng Tô Tử Mạch run rẩy kịch liệt, một lúc lâu mới nhịn được lửa giận xuống nói: “Được, cho dù ngài đến Điện Thần Dược không có ý gì khác, nhưng tại sao ngài lại để ta tới hầu hạ ngài, Điện Thần Dược nhiều đệ tử như vậy tại sao ngài không tìm người khác.”
“Tất nhiên là vì nàng quen thân với bản tôn rồi, nàng cũng biết bản tôn rất ghét ở chung với người lạ, mặc dù tính tình của nàng có hơi cục cằn nhưng bản tôn vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, so với những người khác thì vẫn còn đỡ hơn một chút.”
Dạ Ly Thần vừa nói xong thì Tô Tử Mạch lại càng tức giận hơn, rõ ràng Dạ Ly Thần được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Sau khi nói xong thì Tô Tử Mạch định quay người rời đi, Dạ Ly Thần thấy thế thì mở miệng nói: “Nàng không được quên những gì Dược Chân Nhân vừa căn dặn, bây giờ nàng là người mà Điện Thần Dược phân phó chăm sóc bản tôn, nếu nàng cứ như vậy rời đi thì chính là không tôn trọng bản tôn, đến lúc đó bản tôn sẽ đi tìm Dược Chân Nhân tính sổ.”
Dạ Ly Thần nói xong, Tô Tử Mạch chỉ có thể cắn răng đi đến trước mặt Dạ Ly Thần.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch hít vào một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: “Thần Tôn đại nhân, xin hỏi bây giờ ngài có việc gì phân phó không ạ?”
“Ừ, thái độ này còn tạm chấp nhận được, hiện tại bản tôn thấy hơi đói bụng, nàng đi mang ít thức ăn đến đây cho bản tôn.”
“Được, Thần Tôn đại nhân, xin ngài chờ một chút.”
Sau khi xoay người nụ cười trên mặt Tô Tử Mạch lập tức biến mất, sau đó đi về phía nhà bếp.
“Tô sư tỷ, sao giờ này tỷ còn ở đây? Tại sao còn chưa đi ăn cơm?”
Người ở phòng bếp nhận ra Tô Tử Mạch, từ sau khi Tô Tử Mạch trở về, người ở Điện Thần Dược đều nghe được chiến tích huy hoàng của nàng ở Thần Nông Đường.
Hiện tại Tô Tử Mạch là luyện dược sư siêu cấp, toàn bộ Điện Thần Dược ngoại trừ Dược Chân Nhân và mấy vị trưởng lão thì trình độ luyện dược của Tô Tử Mạch là cao nhất, bất kể là ai khi nhìn thấy Tô Tử Mạch đều phải kêu một tiếng sư tỷ.
Tô Tử Mạch khoát tay nói: “Đừng nói nữa, còn không phải tại cái tên Thần Tôn chó má kia kêu đói bụng sao, ngươi làm bừa một chút gì đó cho hắn ta đi.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, vẻ mặt đầu bếp Điện Thần Dược căng thẳng nói: “Tô sư tỷ loại lời này cũng không thể nói bừa được đâu, bất kính với Thần Tôn đại nhân chính là tội chết đấy, bây giờ ta sẽ làm thức ăn cho Thần Tôn đại nhân.”
Biết Dạ Ly Thần đói bụng, người đầu bếp nhanh chóng bắt đầu công việc, Tô Tử Mạch đứng bên cạnh chờ bỗng nhiên bật cười nói: “Quên nói với ngươi, khẩu vị của Thần Tôn đại nhân hơi nặng, ngươi cho nhiều muối và ớt vào, nếu không Thần Tôn đại nhân không vui đâu.”
Đầu bếp nghe thấy vậy thì gật đầu, cho thêm nhiều muối và ớt vào trong thức ăn, thế nhưng Tô Tử Mạch còn ngại chưa đủ nên tự mình ra tay lấy một đống muối và mấy quả ớt ném vào trong nồi.
Đầu bếp thấy vậy vội vàng kêu lên: “Tô sư tỷ, tỷ cho như vậy cũng quá nhiều rồi, cho như vậy người bình thường ăn chắc chắn không chịu được.”
Vẻ mặt Tô Tử Mạch bình tĩnh nói: “Thần Tôn đại nhân sao có thể là người bình thường được, tu vi của hắn ta cao hơn người bình thường thì khẩu vị cũng không thể giống người bình thường được, nếu xảy ra chuyện gì thì ta chịu trách nhiệm, ngươi không cần lo lắng.”
Đầu bếp thấy Tô Tử Mạch nói như vậy cũng không nói thêm gì nữa, đợi sau khi thức ăn được làm xong thì Tô Tử Mạch tự mình mang đến gian phòng của Dạ Ly Thần.
“Thức ăn đã làm xong, ngài tới ăn đi.”
Dạ Ly Thần nghe thấy vậy vui vẻ đi đến cạnh bàn ngồi xuống, đột nhiên nói: “Bản tôn mệt mỏi không muốn động đũa, nàng gắp cho bản tôn.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy sắc mặt thay đổi, cái tên Dạ Ly Thần này được voi đòi tiên đấy à.
Nhưng Tô Tử Mạch vẫn cố kìm nén lửa giận ở trong lòng, vui vẻ nói: “Được, nếu đây là mệnh lệnh của Thần Tôn đại nhân thì ta sẽ cố hết sức hoàn thành, mời Thần Tôn đại nhân há miệng.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng của Dạ Ly Thần, vẻ mặt Dạ Ly Thần đang hưởng thụ, nhưng khi đũa thức ăn kia vào miệng thì hắn mới nhận ra có gì không đúng.
“Phụt, phụt, phụt, tại sao thức ăn lại vừa mặn vừa cay như vậy, Tô Tử Mạch có phải nàng cố ý hay không?”
Dạ Ly Thần vừa phun thức ăn trong miệng ra vừa hỏi Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch khoanh tay nói: “Thần Tôn đại nhân, thức ăn ở Điện Thần Dược chúng ta đều như vậy đấy, nếu ngài không chịu được thì có thể rời đi, không ai ngăn cản ngài đâu.”
Dạ Ly Thần nghe thấy vậy lập tức hiểu ngay, Tô Tử Mạch đang cố ý ép hắn phải rời khỏi đây.
Nghĩ vậy Dạ Ly Thần lại ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tô Tử Mạch, vừa rồi bản tôn đã suy nghĩ cẩn thận rồi, thực ra loại thức ăn có vị nặng như vậy cũng là một loại hương vị khác đấy.”
Vừa nói Dạ Ly Thần lại cầm đũa lên bắt đầu ăn, nhìn nét mặt của hắn có vẻ còn rất hưởng thụ.
Tô Tử Mạch thấy vậy cũng bó tay rồi, vì muốn ở lại đây mà Dạ Ly Thần cũng quá nhẫn tâm rồi, thức ăn khó nuốt như vậy mà hắn có thể mặt không đổi sắc nuốt vào bụng.
“Coi như ngài giỏi, đã đến giờ ăn cơm rồi, ta cũng phải đi ăn cơm đây.”
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch cũng nhanh chóng rời đi, sau khi bóng dáng Tô Tử Mạch biến mất không còn nhìn thấy nữa, Dạ Ly Thần mới phun toàn bộ thức ăn đang nhai nuốt ở trong miệng ra, khóe miệng vẽ ra một nụ cười khổ.
Sau khi Tô Tử Mạch rời đi thì trực tiếp ra khỏi Điện Thần Dược, mặc dù trong Điện Thần Dược có nhà bếp chuyên dụng nhưng Tô Tử Mạch biết rõ sau khi ăn cơm xong kiểu gì Dạ Ly Thần cũng sẽ bắt nàng đến hầu hạ hắn.
Tốt hơn hết là cứ vào trong thành ăn cơm để kéo dài thêm chút thời gian.
Đi bộ trên đường, nhìn đám người đi tới đi lui, tâm trạng của Tô Tử Mạch mới tốt lên một chút.
“Tiểu thư, chúng nô tỳ tìm được người rồi.”
Đúng lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc, Tô Tử Mạch quay đầu lại nhìn mới phát hiện người gọi mình lại chính là hai nha hoàn Yên Nhiên và Vân Thúy.
Tô Tử Mạch nhìn thấy các nàng ấy không khỏi cười nói: “Tại sao hai người các ngươi lại tới đây? Hạ Quả và Ngọc Kiết đâu?”
“Tiểu thư, lần này người rời nhà đi lâu như vậy chúng nô tỳ đều rất lo lắng cho người, nô tỳ và Vân Thúy trốn ra ngoài đi tìm người đấy, thế nhưng mà người ở Điện Thần Dược lại không cho chúng nô tỷ vào, chúng nô tỳ nghĩ có thể người sẽ vào trong thành nên chỉ có thể ở trong thành chờ, thật không ngờ chúng nô tỳ thật sự gặp được người.”
Nghe thấy Yên Nhiên nói, trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy ấm áp, tuy những người kia ở Tô gia không phải là loại người tốt nhưng mấy cái nha hoàn này lại thật tình thật ý đối xử với nàng.
Nghĩ tới đây giọng điệu của Tô Tử Mạch lại trở lên dịu dàng mấy phần nói: “Hai nha đầu ngốc các ngươi, nhìn dáng vẻ này của các ngươi chắc là chưa ăn cơm phải không? Đi, hôm nay bổn tiểu thư mời các ngươi bữa tiệc lớn.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa dẫn Yên Nhiên và Vân Thúy tiến vào tửu lâu lớn nhất trong thành, sau khi mấy người ngồi xuống thì tiểu nhị tươi cười nghênh đón.
“Ba vị muốn ăn gì ạ?”
Vẻ mặt Tô Tử Mạch hào phóng nói: “Trong tửu lâu của các ngươi có gì ngon thì mang ra đây mỗi thứ một phần, còn nữa, một lúc nữa mang lên cho bổn tiểu thư một vò rượu.”