Đợi đến lúc màn đêm buông xuống, một nam nhân trung niên mặc y phục gọn nhẹ đi vào trong trang viên, sau khi quan sát bốn phía xung quanh phát hiện không có người, lông mày nam nhân trung niên này không kìm được mà nhíu lại.
Sau đó ông ta cao giọng hét lên: “Người của Hội Vô Song các ngươi mời bổn thống lĩnh tới, tại sao lại không xuất hiện gặp mặt? Nếu không xuất hiện, bổn thống lĩnh cũng không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với các ngươi.”
Hội Vô Song chính là một thế lực bang phái mà Thi Thanh Nghiên lén lút bí mật thành lập, trải qua nhiều năm dốc sức quản lý của Thi Thanh Nghiên, Hội Vô Song cũng coi như có vài phần tên tuổi trong nước Hạn Hải.
Mà vị nam nhân trung niên này là thống lĩnh đội thị vệ trong cung Lưu Phong, ông ta cũng là nhận được truyền tin của Hội Vô Song mới đến trong đêm khuya, nhưng bây giờ đến một người cũng không thấy, điều này khiến Lưu Phong cảm thấy rất bực mình, có một loại cảm giác bị người khác trêu đùa.
Chính vào lúc Lưu Phong chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Lưu thống lĩnh đừng vội đi như vậy, không phải ta đây xuất hiện rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lưu Phong trong chốc lát có sự thay đổi lớn, đồng thời nhìn về hướng phát ra giọng nói, dưới ánh trăng, một nữ nhân mặc y phục lụa chầm chậm bước tới, mà nữ nhân này còn là người ông ta quen.
“Thanh Nghiên công chúa, sao người lại ở đây?”
Trên mặt Thi Thanh Nghiên đầy ý cười, nàng ta chầm chậm bước đến trước mặt Lưu Phong, mà trong đôi mắt của Lưu Phong đã tràn đầy sự kinh ngạc, có như thế nào thì ông ta cũng không ngờ tới sẽ gặp được Thi Thanh Nghiên ở đây.
Thấy biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt của Lưu Phong, Thi Thanh Nghiên lại nhẹ giọng cười: “Lưu thống lĩnh không cần phải ngạc nhiên như vậy, việc đến nước này bổn công chúa cũng không giấu ông nữa, thật ra Hội Vô Song này là do một tay ta lập nên, mà bổn công chúa là người đứng đầu của Hội Vô Song này.”
Thi Thanh Nghiên vừa thốt ra lời này, Lưu Phong càng kinh ngạc hơn: “Thanh Nghiên công chúa, nhưng Hội Vô Song đã được thành lập từ mười năm trước, hơn nữa trong mười năm này Hội Vô Song đã dùng tất cả các thủ đoạn để thôn tính không ít các môn phái lớn nhỏ, sao người có thể là người đứng đầu của Hội Vô Song chứ? Thanh Nghiên công chúa người đừng đùa nữa.”
Rõ ràng Lưu Phong không tin lời Thi Thanh Nghiên, mười năm trước chẳng qua Thi Thanh Nghiên chỉ là một thiếu nữ hơn mười tuổi mà thôi, sao có thể lập ra Hội Vô Song được.
Huống hồ trước giờ trên giang hồ Hội Vô Song đều luôn mang tiếng ác, nghe nói người của Hội Vô Song ra tay rất tàn độc, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng bình thường Thi Thanh Nghiên ở trong hoàng cung xưa nay đều là hình tượng thục nữ, sao có thể là người đứng đầu của Hội Vô Song chứ.
Thấy Lưu Phong không tin tưởng lời nói của mình, Thi Thanh Nghiên không kìm được che miệng cười: “Lưu thống lĩnh, ông là cao thủ linh đế cấp chín, chẳng lẽ ông không biết tất cả mọi việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài hay sao? Nếu bổn công chúa không phải người đứng đầu của Hội Vô Song, làm sao trễ như vậy rồi ta còn có thể xuất hiện ở đây được?”
Thi Thanh Nghiên nói như vậy, Lưu Phong bỗng chốc phản ứng lại, theo lý mà nói lúc này Thi Thanh Nghiên nên ở trong cung mới đúng, nhưng bây giờ nàng ta lại xuất hiện ở đây, như vậy chẳng lẽ những gì Thi Thanh Nghiên vừa nói đều là sự thật?
Có điều Lưu Phong vẫn có chút bán tín bán nghi: “Thanh Nghiên công chúa, nếu như người là người đứng đầu của Hội Vô Song, vậy rốt cuộc người gọi ta đến đây là vì chuyện gì?”
Thi Thanh Nghiên nghe được lời này, trong phút chốc nụ cười trên mặt nàng ta biến mất, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc mấy phần: “Nếu đã mời Lưu thống lĩnh đến đương nhiên là có việc cần thương lượng, hoàng đế bệ hạ tuổi tác đã cao, các vị hoàng tử lại không thể trọng dụng, tương lai của nước Hạn Hải thật khiến người ta lo lắng, đương nhiên bổn công chúa không thể thờ ơ không quan tâm, vì vậy ta muốn Lưu thống lĩnh liên thủ với bổn công chúa, không biết ý của Lưu thống lĩnh như thế nào?”
Thi Thanh Nghiên vừa nói xong, sắc mặt của Lưu Phong đã có sự thay đổi lớn, mặc dù những lời vừa rồi Thi Thanh Nghiên nói vô cùng uyển chuyển, nhưng ý nghĩa trong đó lại không thể rõ ràng hơn, Thi Thanh Nghiên này thể hiện rõ là muốn mưu phản cướp quyền đoạt chính.
Chỉ thấy Lưu Phong nghĩ cũng không cần nghĩ mà trực tiếp từ chối: “Việc này tuyệt đối không được, Thanh Nghiên công chúa người là nữ tử há có thể bàn luận bừa chuyện nước được. Huống hồ người còn là nữ nhi năm đó bệ hạ nhận nuôi chứ không hề có huyết mạch hoàng thất, chuyện ngày hôm nay ta có thể coi như chưa từng xảy ra, vẫn mong Thanh Nghiên công chúa tự trọng, tại hạ xin cáo từ trước.”
Nói xong Lưu Phong chuẩn bị quay người rời đi, Thi Thanh Nghiên thấy vậy giọng điệu đột nhiên trở nên hung ác: “Lưu thống lĩnh, vừa nãy bổn công chúa đã nói với ông nhiều như vậy, nếu ông đã không biết phân biệt tốt xấu như vậy thì đừng trách bổn công chúa không khách sáo với ông nữa.”
Lưu Phong chỉ cảm thấy đột nhiên có khí lạnh tập kích sau lưng, ông ta chưa kịp kiểm tra tình hình phía sau đã trực tiếp nhận thấy một chưởng.
“Bộp!”
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, cả người Lưu Phong liên tiếp lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, mà biểu cảm của ông ta càng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy y phục màu trắng ban đầu trên người Thi Thanh Nghiên giờ phút này vậy mà lại biến thành màu đỏ như máu, đôi mắt Thi Thanh Nghiên cũng đồng thời biến thành màu máu, so với hình tượng dịu dàng hòa nhã thường ngày của nàng ta như hai người khác nhau.
Đồng thời trong không khí bị bao phủ bởi mùi máu tanh nồng nặc, mùi vị này cũng là toả ra từ trên người Thi Thanh Nghiên,
Đòn vừa nãy là Thi Thanh Nghiên tấn công Lưu Phong. Lưu Phong có thể cảm nhận được thực lực của Thi Thanh Nghiên không những không kém ông ta, thậm chí còn mạnh hơn ông ta vài phần.
Còn chưa đợi Lưu Phong tỉnh táo lại, Thi Thanh Nghiên lại đánh về phía Lưu Phong một lần nữa, chỉ thấy hai tay Thi Thanh Nghiên biến ra móng vuốt vồ về phía ngực Lưu Phong, mà trong phút chốc móng tay của nàng ta đã dài ra ba bốn tấc, giống y như móng vuốt của thú dữ.
Lưu Phong thấy tình hình như vậy thì vô cùng kinh hoàng, nếu để Thi Thanh Nghiên cào trúng, vậy tim của ông ta sẽ trực tiếp bị moi ra rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong nhanh chóng rút lui, chạy về phía cổng trang viên, ông ta rất rõ ràng rằng hiện giờ bản thân không phải là đối thủ của Thi Thanh Nghiên, huống hồ nơi đây là địa bàn của Hội Vô Song, ai biết được trợ thủ của Thi Thanh Nghiên có ở đây không.
Ý tưởng của Lưu Phong tuy rằng rất tốt nhưng cuối cùng lại khó có thể thực hiện được. Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Phong muốn chạy thoát, khoé miệng Thi Thanh Nghiên lộ ra ý cười độc ác: “Lưu thống lĩnh, ta đã cho ông cơ hội rồi, nếu ông đã không biết điều như vậy thì để mạng lại đây!”
Lời vừa dứt, bước chân Thi Thanh Nghiên nhẹ nhàng đạp nhẹ lên mặt đất, cả người như mũi tên rời khỏi dây cung trong phút chốc bay ra, chỉ trong nháy mắt nàng ta đã đuổi đến phía sau Lưu Phong.
Đợi đến lúc Lưu Phong phát hiện ra thì đã muộn rồi, chỉ thấy Thi Thanh Nghiên giơ những móng tay sắc nhọn đâm xuyên qua phía sau Lưu Phong, mà nàng ta còn không có ý muốn dừng lại, tay tiếp tục dùng sức, cả bàn tay trực tiếp đâm vào trong người Lưu Phong.
“A!”
Dưới cơn đau đớn dữ dội, Lưu Phong không kìm được mà hét lên, vào lúc ông ta muốn chống lại thì phát hiện máu trong người mình đang nhanh chóng chảy ra, căn bản là không có cách nào tập hợp sức mạnh để chống lại, chỉ có thể cảm nhận được sức sống trong người chầm chậm trôi đi trong tuyệt vọng.