Mục lục
Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim - Thanh_Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tử Mạch nghe xong những lời này không khỏi tức giận nói: “Đã đến lúc này mà ngài vẫn còn nói chuyện giúp nàng ta, chẳng lẽ ngài không quan tâm đến sự an toàn của Bảo Bảo hay sao?”

Dạ Ly Thần nhìn ra lần này Tô Tử Mạch tức giận không nhẹ, quay đầu lạnh giọng quát Thi Thanh Nghiên: “Thi Thanh Nghiên, bản tôn lệnh cho ngươi lập tức đi về nước Hãn Hải, từ nay về sau nếu không được sự cho phép của bản tôn thì ngươi không được phép quay lại điện Lăng Vân, càng không được phép xuất hiện ở trước mặt của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo.”

“Ly Thần ca ca, ta.”

“Câm miệng, nếu như ngươi không đi thì đừng có trách bổn tôn không khách khí với ngươi.”

Cảm nhận được khí thế cường đại phát ra trên người Dạ Ly Thần, Thi Thanh Nghiên không kìm được mà lùi về phía sau vài bước, trong ánh mắt còn mang theo vài phẩn hoảng sợ.


Đây là lần đầu tiên Thi Thanh Nghiên thấy Dạ Ly Thần tức giận với mình như vậy, trong lúc nhất thời lý do thoái thác mà nàng ta nghĩ ra trước đó cũng bị mắc kẹt trong cổ hỏng không thể nói ra được.

Giọng điệu của Dạ Ly Thần càng trở nên âm lãnh: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn bản tôn động thủ đuổi ngươi đi hay sao, còn chưa chịu cút?”

Thi Thanh Nghiên lúc này cũng không dám dừng lại, trực tiếp quay đầu nhanh chóng rời khỏi đây, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Tô Tử Mạch.

Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên rời đi trong lòng Tô Tử Mạch vô cùng mất hứng, lần này Thi Thanh Nghiên dám ra tay với Bảo Bảo, Tô Tử Mạch đã sớm nổi nên ý định muốn giết Thi Thanh Nghiên rồi, thế nhưng mà Dạ Ly Thần lại cứ thế thả Thi Thanh Nghiên đi, cơn tức trong lòng của Tô Tử Mạch không thể nuốt xuống được.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch kéo tay Bảo Bảo bay thẳng ra bên ngoài, Dạ Ly Thần thấy thế thì tiến lên một bước lớn ngăn trước mặt Tô Tử Mạch rồi nói: “Nàng đi đâu vậy?”

“Ta muốn dẫn Bảo Bảo rời khỏi đây, ai biết cái ả Thi Thanh Nghiên kia có thế hay không quay trở lại rồi gây bất lợi cho Bảo Bảo, nếu ngài là phụ thân mà không thể bảo vệ được cho Bảo Bảo thì ta đây chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần nhíu chặt lông mày rồi nói: “Phu nhân, vi phu muốn dẫn ngươi đến một nơi, đợi sau khi đến đó nếu nàng còn muốn dẫn Bảo Bảo rời đi thì vi phu cũng sẽ không ngăn cản nàng nữa.”

Lời nói của Dạ Ly Thần vừa dứt trong lòng Tô Tử Mạch lập tức sinh ra mấy phần tò mò, vốn Tô Tử Mạch còn tưởng Dạ Ly Thần sẽ nói một vài câu để níu kéo nàng ở lại, Tô Tử Mạch cũng đã quyết định cho dù lần này Dạ Ly Thần có nói cái gì cũng sẽ không nghe.

Nhưng không ngờ Dạ Ly Thần lại muốn dẫn nàng đến một nơi, cái chỗ đó nhất định là có chỗ nào đó đặc biệt.

Bị lòng hiếu kỳ kích thích nên lúc này Tô Tử Mạch mới không tình nguyện gật đầu rồi nói: “Được, nếu ngài đã nói như vậy thì ta sẽ đi theo ngài một chuyến, nhưng ngài đừng mơ tưởng có thể làm thay đổi được chủ ý của ta.”

Dạ Ly Thần nghe thấy vậy thì cười nhạt một tiếng không nói thêm gì, sau đó hắn dẫn Tô Tử Mạch và Bảo Bảo về điện Lăng Vân.

Sau khi về đến điện Lăng Vân Dạ Ly Thần đi thẳng tới sau núi, Tô Tử Mạch năm tay Bảo Bảo đi theo sau lưng của Dạ Ly Thần, không lâu sau Dạ Ly Thần dừng bước, mà thứ xuất hiện ở trước mặt Tô Tử Mạch lại là vài ngôi mộ.

Lúc này Dạ Ly Thần đi về phía trước vài bước, vươn tay ra phủi tro bụi đám trên bia mộ, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn và nặng nề hơn ngày thường rất nhiều.

Sau khi Tô Tử Mạch thấy rõ chữ trên bia mộ, đôi mắt lập tức mở to hơn rất nhiều, hóa ra đây lại là nơi chôn cất của phụ mẫu Dạ Ly Thần, còn những ngôi mộ ở bên cạnh lại là những vì tiền bối ở điện Lăng Vân cũng bị sát hại cùng với phụ mẫu của Dạ Ly Thần.

Trong đó Tô Tử Mạch còn nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc, chính là phụ thân của Thi Thanh Nghiên – Thi Minh Dũng.

“Phu nhân, năm đó những vị tiền bối này đã kề vai chiến đấu cùng phụ mẫu của ta sau đó bất hạnh chết thảm, mà Thi trưởng lão chính là người chết thảm nhất trong những người họ, đến tận bây giờ vi phu còn nhớ rõ lúc ấy Thi trưởng lão vì cứu ta mà phải hứng chịu vết thương nghiêm trọng máu tươi chảy đầy đất, hôm nay vi phu có thể đứng sở đây tất cả là nhờ vào Thi trưởng lão năm đó đã liều mình cứu giúp, nếu không có Thi trưởng lão nói không chừng trong những ngôi mộ này sẽ có một cái là của vi phu đấy.”

Nói xong lời cuối giọng nói của Dạ Ly Thần có vẻ hơi run rẩy, lúc này Tô Tử Mạch cũng bị lời nói của Dạ Ly Thần làm cho rung động.

Tô Tử Mạch hoàn toàn có thể tưởng tượng được ra tình cảnh đó, một đứa trẻ chỉ lớn bằng Bảo Bảo phải đối mặt với kẻ địch hùng mạnh và cái chết bi thảm của phụ mẫu thì sẽ bi thương và bất lực đến mức nào, đúng lúc này sự xuất hiện của Thi Minh Dũng đối với Dạ Ly Thần giống như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

Một lúc lâu sau Tô Tử Mạch rốt cục thờ dài một hơi, đồng thời đi đến bên người của Dạ Ly Thần nắm lấy tay của hắn.

“Chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, về sau còn có ta và Bảo Bảo ở bên cạnh ngài, chúng ta trở về đi.”

Lúc này một chút oán giận trong lòng Tô Tử Mạch đã tiêu tan hoàn toàn, mặc dù nỗi hận đối với Thi Thanh Nghiên vẫn còn tồn tại như trước nhưng Tô Tử Mạch sẽ không giận cá chém thớt lên trên người Dạ Ly Thần.

Dù sao phụ thân của Thi Thanh Nghiên cũng có ơn cứu mạng đối với Dạ Ly Thần, nếu đứng ở trên lập trường của Dạ Ly Thần xác thực không có cách nào ra tay độc ác với Thi Thanh Nghiên được, bây giờ Tô Tử Mạch đã hiểu rõ nỗi khổ tâm và sự khó xử của Dạ Ly Thần rồi.

Thấy Tô Tử Mạch thay đổi chủ ý, giọng điệu của Dạ Ly Thần cũng dịu đi vài phần: “Phu nhân, những hành động lúc trước của Thi Thanh Nghiên đúng là rất quá đáng, nhưng bây giờ nàng ta đã bị ta đuổi đi rồi, về sau vi phu cũng sẽ không để cho nàng ta bước chân vào điện Lăng Vân nữa, nàng và Bảo Bảo sẽ không bao giờ bị thương dù chỉ là nhỏ nhất.”

Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì gật nhẹ đầu, lúc này Bảo Bảo cũng tiến lên nắm lấy tay của Dạ Ly Thần, một nhà ba người cùng nhau rời khỏi đây.

Vào lúc Tô Tử Mạch làm hòa với Dạ Ly Thần thì Thi Thanh Nghiên cũng đã trở về đến nước Hãn Hải.

“Bái kiến hội trưởng đại nhân.”

Thi Thanh Nghiên vừa đi vào trong trang viên, vốn trong sân không có một bóng người bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, những người này đều mặc trang phục màu đen và che mặt, tựa như xuất hiện trong hư không vậy, sau khi nhìn thấy Thi Thanh Nghiên thì tất cả đồng thời quỳ xuống hành lễ với Thi Thanh Nghiên.


Thi Thanh Nghiên thấy thế thì khát tay áo rồi nói: “Tất cả đứng lên đi, những chuyện ta giao các ngươi đã làm đến đâu rồi?”


“Hội trưởng đại nhân, chúng ta đã dựa theo phân phó của ngài sắp xếp tai mắt ở trong hoàng cung, ngoại trừ bên chô lão hoàng đế có vài tên cao thủ trấn giữ chúng ta khó có thể ra tay thì những nơi khác đều đã được khống chế rồi.”


Nghe thấy thế vẻ mặt Thi Thanh Nghiên vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ta ác, ai có thể ngờ đến nàng ta – công chúa được nhận nuôi lại có dã tâm lớn như vậy, thế mà lại mưu toan muốn nắm trọn nước Hãn Hải trong lòng bàn tay.


Sau một lúc Thi Thanh Nghiên lại nói: “Đúng rồi, Vương bà bà đã bị chết rồi, mấy người các ngươi hãy tìm người thu dọn phòng của bà ta một chút, người cũng đã chết rồi cũng không cần phải lãng phí không gian, đêm nay các ngươi hãy dẫn thống lĩnh thị về trong nội cung đi, cao thủ bên người lão hoàng đế cũng chỉ có mấy người kia thôi, vì vậy hãy bắt đầu với hắn ta trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK