Mục lục
Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim - Thanh_Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tử Mạch đã sớm để ý tới điểm này, trò chơi vừa bắt đầu nàng đã quay ra nói nhỏ với Dạ Ly Thần rằng: "Dạ Ly Thần, đợi đến lúc chạy chàng nhớ phải quan sát Bảo Bảo, đừng có bước rộng quá."

Dạ Ly Thần khó khăn lắm mới vứt liêm sỉ sang một bên để tham gia trò chơi này, trong lòng đã tự nhủ nhất định phải giành chiến thắng, đang định điên cuồng mà chạy thì lại nghe Tô Tử Mạch nhắc nhở như vậy, cho nên hắn cũng biết ý thức để không phạm sai lầm.

Lúc bắt đầu, mặc dù tốc độ của ba người họ không nhanh nhưng cũng khá ổn định, chỉ có một đội dẫn trước bọn họ, Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn thì thấy kia chính là nhà Mã Tuấn.

Mã Tuấn là học viên lớn tuổi nhất trong số các học viên ở đây, giờ trông cậu ta cũng cao gần bằng người trưởng thành rồi, cho nên đương nhiên nhà bọn họ đi nhanh, bước rộng hơn nhà khác cũng là chuyện dễ hiểu.

Bảo Bảo thấy thế không khỏi sốt ruột: "Phụ thân mẫu thân, chúng ta phải nhanh hơn nữa mới được, còn không mau đuổi kịp bọn họ thì chỉ lát nữa thôi họ sẽ cán đích mất!"


Thấy nhi tử của mình sốt ruột, Dạ Ly Thần cũng gấp gáp nói: "Đây là lần đầu chúng ta cùng Bảo Bảo tham gia một trò chơi, dù thế nào cũng phải giành chiến thắng về cho thằng bé mới được, bằng không thì vi phu sẽ lén sử dụng linh lực, dù sao lão gia hỏa Thương Giác kia cũng sẽ không nhìn ra đâu."

Tô Tử Mạch nghe hắn nói vậy thì nhất thời khựng lại, trong ấn tượng về Dạ Ly Thần của nàng thì trước nay hắn luôn là người trầm ổn đĩnh đạc, giờ chỉ vì muốn giúp Bảo Bảo mà lại chủ động muốn ăn gian, xem ra hắn thật sự rất muốn Bảo Bảo thắng trò chơi lần này.

Có điều Tô Tử Mạch suy nghĩ một lát, cuối cùng nàng lắc đầu nói: "Không cần phiền phức như vậy, ta có cách hay hơn, đợi lát nữa chúng ta mỗi người một bên nâng tay Bảo Bảo để chân thằng bé không chạm đất, sau đó hai người chúng ta cố gắng chạy thật nhanh."

Tô Tử Mạch vừa nói xong, Dạ Ly Thần đã vội vàng gật đầu, đáp: "Đúng thật là một ý hay, có điều như vậy thì lại phải xem xem mức độ ăn ý giữa nàng và vi phu rồi, phu nhân, nàng có nắm chắc phần thắng không đấy?"

"Hừ, thử là biết chứ gì!"

Vừa dứt lời, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đồng thời nhấc tay lên, chân Bảo Bảo cũng lập tức đạp vào khoảng không, sau đó Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần mới tăng tốc đi về phía trước.

Mặc dù Dạ Ly Thần cao hơn Tô Tử Mạch cả một đoạn, nhưng lúc này hắn rất kiềm chế bước đi của mình, mỗi nhịp bước của hai người họ đều duy trì cùng một khoảng cách, cứ như thể được đo bằng thước vậy.

Cả hai đều bước từng bước thật ăn ý, cho nên vì thế mà tốc độ cũng được đẩy nhanh, Bảo Bảo được phụ mẫu nhấc bổng bên, không nhịn được mà cười thích thú: "Phụ thân mẫu thân, hai người nhanh lên chút nữa, con cảm tưởng con sắp bay lên trời rồi."

Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần nghe con nói vậy thì càng chạy nhanh hơn, chẳng mấy chốc cả nhà họ đã vượt qua nhà Mã Tuấn.

"Tốc độ này cũng thật là nhanh quá đi, cho dù là một người chạy thì cũng không thể nhanh như vậy được."

Cảm nhận được ba người nhà Bảo Bảo chạy vượt qua người cứ như một dòng điện xẹt qua, Mã Tuấn không khỏi buông một tiếng cảm thán, phụ thân của cậu ta, Mã Huân lại càng xuýt xoa: "Thần tôn đại nhân quả thực không phải người phàm, cho dù có sử dụng linh lực chúng ta cũng không thể là đối thủ của hắn."

Trong lúc mọi người còn đang trầm trồ cảm thán thì Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đã phóng thẳng tới điểm đích, ngay cả Thương Giác đứng một bên vạch xuất phát quan sát mà cũng trợn mắt há mồm không thể tin cả nhà Bảo Bảo lại có thể về đích nhanh như vậy.

"Thần tôn đại nhân, thần tôn phu nhân, hai người phối hợp với nhau thực ăn ý, lão phu lập nên học phủ Đăng Thần đã bao nhiêu năm, trước đây cũng đã từng tổ chức vài lần mấy trò chơi kiểu này nhưng chưa từng thấy ai nhanh như hai người, lần này cả nhà thần tôn đại nhân đã phá vỡ kỷ lục của học viện ta rồi!"

Bảo Bảo nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng, bèn nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người nghe thấy rồi chứ? Chúng ta đã phá kỷ lục rồi!"

Thấy vẻ mặt sung sướng rạng rỡ của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần quay sang nhìn nhau cười hạnh phúc, cũng coi như không uổng công bọn họ ra sức cố gắng một phen ban nãy.

Sau khi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch về đích được một lúc thì những gia đình khác mới lần lượt chạy tới đích đến, còn những hài tử khác đều nhìn Bảo Bảo bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tiêu Nam về đích xong cứ thế ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, đoạn cậu bé quay sang nói với Bảo Bảo: "Bảo Bảo, phụ mẫu ngươi lợi hại quá đi, về đích sớm hơn bọn ta bao nhiêu, thật sự ta rất ghen tị với ngươi."

Nghe Tiêu Nam khen ngợi mình như vậy, Bảo Bảo chỉ cười cười xua tay: ''Có gì đâu, chỉ là may mắn chút thôi."

Mặc dù Bảo Bảo ngoài miệng nói lời khiêm tốn nhưng trong ngữ khí vẫn không giấu nổi sự kiêu ngạo và tự hào, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần trông thấy phản ứng của nó, trong lòng cảm thấy rất vui.

Đợi sau khi trò chơi hoàn toàn kết thúc, Thương Giác mới nói: "Các vị, lão phu sẽ tuyên bố kết quả của trò chơi lần này, mặc dù vừa rồi chỉ là một trò chơi nho nhỏ nhưng lão phu có thể thấy những nỗ lực của các vị, giờ đây ta sẽ tuyên bố người giành được chiến thắng chung cuộc."

Thương Giác vừa nói dứt lời, ngay lập tức mọi người đều đồng loạt nhìn về cả nhà Bảo Bảo, lúc này Bảo Bảo đang ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng tự tin.

Trong sự chăm chú theo dõi của mọi người, Thương Giác chậm rãi nói: "Người thắng cuộc ngày hôm nay chính là cả gia đình nhà Bảo Bảo, lão phu đã đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ để tặng cho bọn họ."

Thương Giác vừa nói vừa lấy ra một tấm huy chương nhỏ đi tới trước mặt Bảo Bảo, tiếp theo còn tự tay đeo nó lên ngực thằng bé, những hài tử khác thấy thế thì trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Mặc dù tấm huy chương này không mấy đáng giá nhưng cũng là phần thưởng từ sự nỗ lực của cả nhà Bảo Bảo, ý nghĩa trong đó vô cùng đáng trân quý, Bảo Bảo nắm chặt mặt huy chương trong tay, không nỡ buông ra.

Chỉ là trò chơi kết thúc, hoạt động tình thân cũng đi đến hồi kết rồi.

Những gia trưởng khác dặn dò đôi câu với hài tử nhà mình xong chuẩn bị rời đi, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng không ngoại lệ, họ gọi Bảo Bảo sang một bên.


"Bảo Bảo, ban nãy ta và phụ thân con đã hỏi viện trưởng, ông ấy nói biểu hiện của con không tệ nhưng lại quá bướng bỉnh, sau này nhất định con phải nghe lời viện trưởng, không được nghịch ngợm ương bướng như khi còn ở nhà nữa, biết chưa hả?"


Nghe Tô Tử Mạch giáo huấn, Bảo Bảo đang định gật đầu đồng ý, Dạ Ly Thần lại vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của thằng bé, tiếp lời: "Bảo Bảo, thật ra những gì mẫu thân con nói không nghiêm trọng đến mức ấy, trước mặt phụ thân, Thương Giác viện trưởng còn phải kính nể mấy phần, cho nên bình thường con tự do tự tại một chút cũng không sao, miễn là đừng gây ra họa lớn là được."


Tô Tử Mạch nghe Dạ Ly Thần nói vậy, nàng không khỏi cau mày mắng vốn hắn: "Dạ Ly Thần, chàng này là đang dạy hư Bảo Bảo phải không? Ta vừa mới bắt thằng bé phải tuân theo quy củ không được làm loạn, chàng lại nói điều ngược lại, có phải chàng cô ý không?"


Bị Tô Tử Mạch nói cho một tràng, sắc mặt Dạ Ly Thần lập tức trở nên nghiêm túc, hắn đáp: "Phu nhân, vi phu không có ý đó, chỉ là, Bảo Bảo vẫn còn là một hài tử, chúng ta đâu thể chèn ép thiên tính bẩm sinh của trẻ con, nàng nói có phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK