“Cái gì? Âu Dương Bá Thiên muốn ám sát Âu Dương muội muội sao, hơn nữa còn vào ngay tối nay?”
Lúc này Tô Tử Mạch nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc này đã là xế chiều, một lúc nữa trời sẽ tối sầm lại, đến lúc đó chỉ sợ tính mạnh của Âu Dương Phương khó mà bảo toàn.
Cửu Vương Gia nặng nề gật đầu nói: “Mật thám mà bổn vương sắp xếp ở trong cung gửi tin tức đến thì đến tám chín phần là chính xác, đáng tiếc hiện tại bổn vương cũng bị nhốt không có cách nào cứu viện, Tô cô nương lần này chỉ có thể làm phiên ngươi rồi.”
Đối mặt với lời thỉnh cầu của vương gia, Tô Tử Mạch dứt khoát nói: “Âu Dương muội muội là tỷ muội tốt của ta, nàng gặp nguy hiểm, tất nhiên ta sẽ không đứng nhìn, vậy bây giờ ta sẽ đi vào hoàng cung cứu người, Bảo Bảo con ở chỗ này, Cửu Vương Gia làm phiền ngươi chăm sóc Bảo Bảo một chút, chờ ta cứu được Âu Dương muội muội ra rồi sẽ quay lại tìm ngươi.”
Bảo Bảo nghe thấy vậy thì vội vàng la lên: “Mẫu thân, con cũng muốn đi cùng người đến hoàng cung cứu người.”
“Không được, bây giờ là lúc Âu Dương Bá Thiên muốn soán quyền đoạt vị, cho nên ở trong cung có rất nhiều cao thủ, con vẫn nên ở chỗ này mới an toàn, ngoan ngoãn đợi mẫu thân trở về.”
Sau khi dặn dò Bảo Bảo một lúc, lúc này Tô Tử Mạch mới xuất phát rời khỏi vương phủ, sau khi ra khỏi vương phủ, Tô Tử Mạch tăng nhanh tốc độ đi đến bên ngoài hoàng cung.
Lúc trước Tô Tử Mạch cũng đã từng đi vào hoàng cung Dạ Lan Quốc, lần này đi ở bên ngoài hoàng cung, Tô Tử Mạch thấy rõ số lượng binh sĩ canh gác nhiều hơn trước rất nhiều.
Xem ra mọi chuyện đúng như những gì Cửu Vương Gia nói, Âu Dương Bá Thiên vì đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã tăng cường binh lính để canh phòng hoàng cung, cũng may tu vi của những binh lính này đều rất bình thường, với thực lực của Tô Tử Mạch muốn tránh được ánh mắt của bọn họ để lẻn vào hoàng cung thì cũng không phải chuyện khó.
Sau khi Tô Tử Mạch đi vào hoàng cung mới phát hiện ở bên trong hoàng cung cứ mười bước lại có một người đứng canh, trừ khi Tô Tử Mạch tàng hình nếu không rất khó có thể tránh được ánh mắt của những binh lính này.
Tuy với tu vi của Tô Tử Mạch có thể dễ dàng đánh chết những binh lính này, nhưng chỉ sợ đánh rắn động rừng, như vậy kế hoạch giải cứu Âu Dương Phương sẽ hoàn toàn thất bại.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Tô Tử Mạch trực tiếp nhảy lên nóc phòng, tuy những binh lính này phân bố ở khắp nơi trong hoàng cung, nhưng trên nóc nhà có vẻ an toàn hơn một chút.
Sau khi nhảy lên nóc nhà, Tô Tử Mạch dựa vào trí nhớ nhanh chóng đi về phía tẩm cung của Âu Dương Phương.
Không lâu sau Tô Tử Mạch đã đi đến tẩm cung của Âu Dương Phương, lúc Tô Tử Mạch nhìn xuống thì mới phát hiện ở bên ngoài tẩm cung của Âu Dương Phương bị ba tầng cấm quân bao vây, phòng thủ nghiêm ngặt như vậy cho dù là con ruồi cũng khó mà lọt vào được.
Cũng may Tô Tử Mạch nghĩ ra cách đi trên nóc nhà nên cũng không cần lo lắng bị cấm quân phát hiện, ngay lúc Tô Tử Mạch chuẩn bị tiến vào trong tẩm cung của Âu Dương Phương từ nóc nhà thì đột nhiên cách đó không xa có một tên hắc y nhân cũng đang không ngừng nhảy trên nóc nhà như Tô Tử Mạch, có vẻ mục tiêu của hắn ta cũng là tẩm cung của Âu Dương Phương.
Sau khi phát hiện đối phương, Tô Tử Mạch vội vàng gục thân thể xuống, hình như tên hắc y nhân này cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Tô Tử Mạch.
Trong đầu Tô Tử Mạch lóe lên một cái đã hiểu ra, tên hắc y nhân này có lẽ là thích khách mà Âu Dương Bá Thiên phái tới để ám sát Âu Dương Phương.
Tuy rằng lúc này Âu Dương Phương đã nắm quyền hành trong nội cung nhưng trước khi hắn ta chính thức mưu phản trèo lên ngôi vị hoàng đế, thì hắn ta cũng không thể quang minh chính đại giết chết công chúa Âu Dương Phương này, cho nên vẫn phái một tên thích khách âm thầm ám sát mới được.
Quả nhiên tên hắc y nhân kia rất nhanh đừng trên một cái nóc nhà, Tô Tử Mạch nhớ rõ chỗ đó đúng là phòng ngủ của Âu Dương Phương.
Tên hắc ý nhân kia ngồi xổm xuống bắt đầu nhẹ nhàng gỡ mái ngói ra, chỉ cần dịch chuyển xong mái ngói này thì hắn ta có thể lẻn vào trong phòng ngủ của Âu Dương Phương để tiến hành ám sát.
Sau khi Tô Tử Mạch phát hiện động tác của đối phương thì nàng lặng lẽ đi tới gần hắc y nhân, lúc này tâm tư của tên hắc y nhân này đều tập trung vào việc ám sát Âu Dương Phương, cho nên khi Tô Tử Mạch tới gần hắn ta cũng không hề phát hiện.
Dù sao bây giờ Âu Dương Bá Thiên đã nắm quyền, bản thân Âu Dương Phương cũng chỉ là một linh sư nho nhỏ, cho nên lần ám sát này quả thực là quá dễ dàng, tên hắc y nhân này căn bản không nghĩ tới trong lúc này sẽ có người khác xâm nhập vào hoàng cung.
Ngay khi tên hắc y nhân vừa di chuyển các mảnh ngói để lộ ra một cái lỗ vừa đủ để cho một người tiến vào thì Tô Tử Mạch nhân cơ hội này nhấc tay lên, ngân châm trong tay bay thẳng về phía gáy của tên hắc y nhân.
Vào lúc ngân châm tới gần hắc y nhân thì rốt cuộc tên hắc y nhân này cũng phát hiện ra, chỉ tiếc lúc này phát hiện sự tồn tại của Tô Tử Mạch thì đã quá muộn rồi, ngân châm đâm thẳng vào gáy của hắn ta.
Lúc này tên hắc y nhân chỉ kịp quay đầu lại nhưng ngay cả hình dáng của Tô Tử Mạch như thế nào hắn ta cũng chưa kịp nhìn rõ, đầu của hắn ta gục xuống trực tiếp té xỉu.
Tô Tử Mạch thấy thế cười nhạt một tiếng nhanh chân bước đến bên người hắc y nhân, nhưng Tô Tử Mạch cũng không động thủ giết chết tên hắc y nhân này mà nàng kéo hắn ta vào lỗ hổng ở trên nóc nhà để vào trong phòng ngủ của Âu Dương Phương.
“Ngươi là ai? Tử Mạch tỷ tỷ.”
Âu Dương Phương đang ở trong phòng lăn lộn khó ngủ, vừa nhìn thấy trên đỉnh đầu có hai người rớt xuống sợ hãi hét lên.
Nhưng khi Âu Dương Phương thấy người xuất hiện là Tô Tử Mạch thì vẻ mặt của nàng ấy từ kinh ngạc lập tức chuyển thành vui mừng.
“Nói bé thôi, đừng để người bên ngoài phát hiện động tĩnh ở trong này.”
Sau khi Tô Tử Mạch nhắc nhở, Âu Dương Phương vội vàng hạ thấp giọng lại: “Tử Mạch tỷ tỷ, tại sao tỷ lại ở đâu, còn có tên hắc y nhân này là ai vậy?”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì nói: “Tên này là do Âu Dương Bá Thiên phái đến để giết muội, may mà tỷ nghe được tin tức này ở chỗ Cửu Vương Gia nên đã chạy đến đây sớm, nếu không chỉ sợ hắn ta đã thực hiện được rồi.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy vẻ mặt của Âu Dương Phương lộ ra một chút cô đơn, giọng nói nhuốm vài phần bi thương: “Hắn ta vậy mà thực sự phái người đến giết muội, muội còn cho rằng hắn ta chỉ là muốn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế nhưng ít ra còn niệm tình thân, nhưng thật không ngờ hắn ta vì ngôi vị hoàng đế đến cả người tỷ tỷ này mà hắn ta cũng muốn giết, bây giờ chỉ sợ tính mạng của phụ hoàng cũng sắp gặp nguy hiểm rồi.”
Tô Tử Mạch nhìn Âu Dương Phương như vậy trong lòng cũng thấy khó chịu, chính em trai ruột của mình cho người đến giết mình, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thể thoải mái được.
Nhưng vào thời điểm này, Tô Tử Mạch cũng không rảnh an ủi Âu Dương Phương, nàng nói với Âu Dương Phương: “Âu Dương muội muội, bây giờ không có thời gian nói nhiều như vậy, lần này tỷ tới là muốn cứu muội ra ngoài.”