Chỉ thấy Dạ Ly Thần đưa tay ra trực tiếp bế Bảo Bảo lên, đồng thời nhìn về phía Bảo Bảo mặt đầy xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Bảo Bảo, là phụ thân không tốt không thể tới sớm một chút, con đừng trách phụ thân nhé."
Bảo Bảo nghe thấy Dạ Ly Thần nói vậy, đôi mắt đỏ lên nói: "Phụ thân, Bảo Bảo không trách người, Bảo Bảo biết người nhất định là có nỗi khổ tâm."
Tô Tử Mạch ở bên cạnh nghe thấy Bảo Bảo nói không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, không ngờ rằng Dạ Ly Thần còn chưa mở miệng giải thích, Bảo Bảo cũng đã tự mình tìm lý do cho Dạ Ly Thần trước rồi.
Trong lúc tình cảnh cha con nhận nhau rất là cảm động lòng người này, Tam Vương gia lại coi thường nói: "Hừ hai người các ngươi bớt ở đây lừa tình, trong chúng ta có ai không phải là phụ thân, ngươi tới chậm hại chúng ta ở đây chờ lâu như vậy, việc này phải trách ngươi."
Tam Vương gia vừa mở miệng những người khác cũng đều phụ họa theo, Tô Tử Mạch thấy vậy nhất thời căm giận không thôi. Những người này mặc dù ở đây chờ một khoảng thời gian rồi, nhưng Phó tiên sinh của Bích Ba Viên cũng còn chưa xuất hiện, huống chi vừa rồi những người này đều tụ tập một chỗ trò chuyện rất hăng say, không giống như là dáng vẻ chờ đến không chịu nổi.
Tô Tử Mạch đang muốn giãi bày thay Dạ Ly Thần, Cửu Vương gia đã giành nói trước: "Hoàng huynh đừng nói bừa, lần này Thần tôn đại nhân tới chính là vinh hạnh của Bích Ba Viên, không đúng, hẳn là của toàn bộ Dạ Lan Quốc chúng ta, tại sao ngươi có thể nói như vậy chứ."
Cửu Vương gia vừa nói xong Tam Vương gia không khỏi nhướng mày nói: "Ngươi gọi hắn là Thần tôn đại nhân gì cơ."
Sau khi nghe thấy xưng hô của Cửu Vương gia đối với Dạ Ly Thần, Tam Vương gia rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có thể được gọi là Thần tôn đại nhân, nhìn khắp toàn bộ đại lục hình như cũng chỉ có một người như vậy mà thôi.
Lúc này mặt Cửu Vương gia lại đầy nghiêm túc nói: "Không sai, vị này chính là Vạn Thú Chí Tôn trong truyền thuyết, ngươi lại dám vô lễ như vậy đối với Thần tôn đại nhân, nhất định chính là không biết sống chết."
Lời nói này Cửu Vương gia vừa nói ra khỏi miệng sắc mặt Tam Vương gia không khỏi thay đổi, không hề do dự bèn trực tiếp quỳ với Dạ Ly Thần, trong miệng lại vội vàng kêu lên: "Thần tôn đại nhân, vừa rồi tiểu Vương phút chốc mờ mắt không thể nhận ra Thần tôn đại nhân, nếu có chỗ nào thất lễ mong rằng Thần tôn đại nhân thứ lỗi."
Uy danh Dạ Ly Thần chính là vang khắp toàn bộ đại lục, những dân quê sơn dã kia kiến thức nông cạn chưa từng nghe qua cũng thôi đi, hắn ta thân là Tam Vương gia của Dạ Lan Quốc sao có thể không biết chứ.
Chính vì biết sự lợi hại của Dạ Ly Thần, cho nên trước tiên Tam Vương gia mới quỳ xuống nhận lỗi với Dạ Ly Thần, vừa rồi hắn ta lại khá là vô lễ đối với Dạ Ly Thần, nếu Dạ Ly Thần thật sự tức giận truy cứu, cho dù hắn ta là Tam Vương gia chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Những người khác thấy Tam Vương gia quỳ xuống nhận lỗi cũng không dám có chút chần chừ, cũng bắt chước cùng nhau quỳ xuống trước mặt Dạ Ly Thần.
Trong chốc lát trước mặt Dạ Ly Thần có một đám người đồng loạt quỳ xuống, cảnh tượng này trông có vẻ rất là hoành tráng.
Quan trọng hơn chính là những người này cũng đều là đại nhân vật có quyền thế trong Dạ Lan Quốc, nếu để những người khác thấy cảnh tượng này, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ kinh ngạc.
Đối với lời xin lỗi của những người này, Dạ Ly Thần lại tỏ ra rất thờ ơ, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, làm cho người khác không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngay lúc mọi người thấp thỏm bất an trong lòng không biết Dạ Ly Thần sẽ xử trí bọn họ như thế nào, Dạ Ly Thần đột nhiên nhìn về phía Bảo Bảo trong ngực, đồng thời cười nói với Bảo Bảo: "Bảo Bảo, những người này vừa rồi bất kính với chúng ta, con nói xử lý bọn họ như thế nào mới phải."
Dạ Ly Thần vừa nói ra mọi người phút chốc lộ vẻ mặt sầu khổ, Dạ Ly Thần lại trực tiếp giao quyền xử lý bọn họ vào tay một đứa trẻ như Bảo Bảo.
Đứa trẻ này đâu biết cái gì nặng nhẹ, nếu Bảo Bảo trực tiếp mở miệng muốn giết bọn họ, vậy chẳng phải là Dạ Ly Thần cũng sẽ làm theo sao.
Nghĩ đến khả năng này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ra vẻ đáng thương nhìn về phía Bảo Bảo, bây giờ có lẽ số mệnh của tất cả bọn họ đều nằm ở trong tay Bảo Bảo.
Bảo Bảo lúc này đưa tay nâng cằm tỏ vẻ trầm tư, ngay khi mọi người nhìn chằm chằm Bảo Bảo chậm rãi mở miệng nói: "Vừa rồi những người này vô lễ như vậy quả thật là tội đáng chết vạn lần."
Bảo Bảo thốt ra lời này mọi người bị dọa đến tái mặt, đang muốn mở miệng xin tha thứ thì Bảo Bảo đột nhiên thay đổi lời nói: "Nhưng dù sao hôm nay cũng là cuộc thi thường lệ của học viên, nếu chỉ như vậy mà giết bọn họ thì cuộc thi này coi như không thể tiếp tục tiến hành. Huống chi trong lòng bọn họ chắc chắn không phục, cho nên vẫn là giữ lại tính mạng của bọn họ trước, sau khi cuộc thi kết thúc mới nói đi."
Sau khi Bảo Bảo nói xong lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, không ít người đều lau mồ hôi lạnh trên trán.
Dạ Ly Thần gật đầu cười nói: "Tốt, không hổ là con trai của bản tôn, vừa rồi Bảo Bảo nói các ngươi cũng nghe thấy, chuyện lúc trước bản tôn tạm thời không truy cứu trách nhiệm của các ngươi, sau khi tranh tài kết thúc mới tính sổ với các ngươi."
Đối với quyết định của Dạ Ly Thần bọn họ đương nhiên không dám có bất kỳ dị nghị gì, mọi người đều không ngừng gật đầu đồng ý.
Khi sự kiện này tạm thời chấm dứt ở đây, rốt cuộc Phó tiên sinh cũng lững thững xuất hiện trước mặt mọi người.
"Thật xin lỗi các vị, lão phu đến muộn."
Mọi người thấy Phó tiên sinh phút chốc tỏ ra vui mừng, vừa rồi áp lực mà Dạ Ly Thần mang tới cho bọn họ thật sự là quá lớn, bây giờ Phó tiên sinh xuất hiện cũng giảm bớt bầu không khí căng thẳng trong sân một chút.
Sau khi nói lời xin lỗi với mọi người đi trước, Phó tiên sinh lần nữa mở miệng nói: "Lần này mời các vị gia trưởng tới là để cùng bọn nhỏ tiến hành một cuộc thi, lần tranh tài này thắng bại chính là thứ yếu, chủ yếu là để cho bọn nhỏ được rèn luyện cũng như làm tăng tình cảm của mọi người."
Phó tiên sinh bắt đầu giới thiệu với mọi người như thường lệ, chẳng qua là trừ Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch ra, tâm tư của những người khác cơ bản cũng không đặt vào lời nói của Phó tiên sinh.
Lời vừa rồi của Dạ Ly Thần, bọn họ đều nhớ rõ ràng, mặc dù Dạ Ly Thần tạm thời không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhưng đến khi cuộc thi này kết thúc Dạ Ly Thần vẫn sẽ tiếp tục tìm bọn họ tính sổ.
Lúc này Tam Vương gia cũng tiến đến bên cạnh Cửu Vương gia gượng ép nặn ra một nụ cười nói: "Cửu hoàng đệ, tại sao ngươi biết Thần tôn đại nhân? Còn có Thần tôn đại nhân và vị Tô cô nương kia thật sự là quan hệ vợ chồng sao, sao từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua."
Cửu Vương gia nghe vậy trả lời: "Tam hoàng huynh, vừa rồi chính ngươi cũng nhìn thấy, Thần tôn đại nhân và Tô cô nương đến cả con cũng đã có, bọn họ là quan hệ như thế nào còn cần phải hỏi lại sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ Cửu hoàng đệ, vừa rồi sao ngươi nói Tô cô nương là môn khách của ngươi, lần này ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu nhất định phải giúp vi huynh một tay."
Mặc dù giữa Tam Vương gia và Cửu Vương gia có chút bất hòa, nhưng loại thời điểm này Tam Vương gia cũng không để ý tới mặt mũi của mình, chủ động khẩn cầu Cửu Vương gia.