A Mông lúc này cũng thức thời được vội vàng mang hai chiếc ghế đặt bên cạnh Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đi qua rồi thản nhiên ngồi xuống.
Dạ Ly Thần liếc nhìn Tô Tử Mạch, sau đó chậm rãi nói: "Phu nhân vừa mới tới chưa kịp biết tình hình cụ thể, vậy nên bản tôn sẽ nhắc lại một lần nữa, người của cung Phong Vân lúc trước vẫn luôn đối nghịch với điện Lăng Vân chúng ta, lần này lại phái người canh giữ bên ngoài điện Lăng Vân, đây là khiêu khích điện Lăng Vân chúng ta mà."
Tô Tử Mạch nghe đến đây nhịn không được mở mồm ra nói: "Nếu người của cung Phong Vân kia đã coi thường đến mức muốn đứng lên đầu chúng ta như vậy rồi, vậy thì trực tiếp đuổi bọn họ đi là được, vì sao phải rối rắm như vậy?"
Nghe câu nói này của Tô Tử Mạch, mọi người đột nhiên nở nụ cười, Dạ Ly Thần ở bên cạnh nói: "Phu nhân, nàng không cần gấp gáp như vậy, vi phu còn chưa kịp nói xong, trong cung Phong Vân này toàn bộ đều là nữ tử, mà ở bên đó vẫn còn mấy người có tu vi cao cường, trừ khi vi phu tự mình xuất mã, không ai trong điện Lăng Vân này có thể làm đối thủ của bọn họ, mà thân phận vi phu nàng cũng biết, nếu là ta ra tay với nữ tử thế thì cả thiên hạ đều sẽ cười nhạo vi phu và điện Lăng Vân."
Dạ Ly Thần vừa nói ra những điều này thì Tô Tử Mạch lập tức hiểu được, chẳng trách lúc trước Dạ Ly Thần tức giận như vậy, hoá ra là do nguyên nhân này.
Tô Tử Mạch từ lâu đã cảm thấy kỳ quái, với bản lĩnh của Dạ Ly Thần, trong thiên hạ này khó có thể tìm thấy ai đó là đối thủ của hắn, nhưng nếu đối thủ là một đám nữ nhân thì lại khác, với thân phận hiện giờ của Dạ Ly Thần, nếu hắn động thủ với một đám nữ nhân, dù có thắng cũng sẽ bị người đời chế giễu vì kém cỏi.
Sau khi hiểu được những điều này, Tô Tử Mạch nhìn lướt qua mọi người phía dưới nói: "Ngài thân là điện chủ của điện Lăng Vân lại còn đường đường chính chính là đế tôn quả thật không tiện ra tay với một đám nữ tử, nhưng trong điện Lăng Vân này còn có nhiều cao thủ như vậy, ví dụ như đại trưởng lão, chẳng lẽ ông ta cũng không tiện sao?"
Tô Tử Mạch vừa nói xong thì biểu cảm trên mặt những người vừa rồi còn đang cười nhất thời cứng đờ lại, vừa rồi bọn họ còn đang cười nhạo Tô Tử Mạch, nhưng lúc này đến phiên bọn họ xấu hổ. Lời nói vừa rồi của Tô Tử Mạch trực tiếp chạm đến chỗ đau của bọn họ.
Sắc mặt Dạ Đông Thần trở nên tái mét, tu vi của ông ta tuy rằng đã đạt tới Linh Đế, nhưng vì vừa mới thăng cấp không lâu nên mới chỉ đạt tới cấp một của Linh Đế, mà trong đám nữ nhân điên ngoài kia còn có một người tên Phong Bà Bà đã đạt Linh Đế cấp độ năm rồi, toàn bộ mọi người trong điện Lăng Vân ngoại trừ Dạ Ly Thần căn bản không còn ai có thể làm đối thủ của Phong Bà Bà kia.
Tô Tử Mạch nhìn thấy vẻ mặt của mọi người thì trong lòng như hiểu ra được vấn đề, nàng dứt khoát nói: "Ta hiểu rồi, có vẻ như các ngươi đều không phải là đối thủ của đám nữ nhân kia đó ngoại trừ Đế Tôn đại nhân, nếu đã như này, ta đã nghĩ ra được biện pháp rồi. ”
“Ồ, phu nhân, vậy biện pháp của nàng là gì vậy? ”
Nghe Tô Tử Mạch nói rằng đã có biện pháp, Dạ Ly Thần lập tức hỏi, còn đám người vừa bị Tô Tử Mạch làm cho mất hết mặt mũi không khỏi tò mò nhìn về phía Tô Tử Mạch, bọn họ cũng muốn biết biện pháp mà Tô Tử Mạch nghĩ ra là gì.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Tử Mạch chậm rãi nói: "Mấy người không phải là vì ngại đám nữ nhân trong cung Phong Vân nên không tiện ra tay hay sao, vì vậy không bằng để ta ra ngoài ứng phó với đám người của cung Phong Vân đấy, ta cũng giống như bọn họ thôi, đều là nữ tử như nhau."
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa mới dứt lời, Dạ Đông Thần đã cười và nói: "Thực sự nực cười, chỉ dựa vào phẩm cấp Linh Vương quèn kia của người mà cũng đòi đọ sức cùng, đến cả lão phu đây cũng không đánh nổi với Phong Bà Bà kia nghĩ gì là ngươi, đúng là không biết trời cao đất dày là gì. ”
Lúc này, những người khác cũng lộ ra vẻ thất vọng, bọn họ tưởng rằng Tô Tử Mạch nghĩ ra kế gì cao siêu lắm, nhưng ai mà biết được nàng lại tự đề cử mình ra tay.
Người ở cung Phong Vân suy cho cùng không phải loại dễ chọc, đặc biệt là Phong Bà Bà mà Dạ Đông Thần đề cập tới, đó chính là cung trưởng lão của cung Phong Vân có tu vi đạt tới Linh Đế cấp năm, quả thực là cao thủ.
Trước những lời chế giễu của Dạ Đông Thần, Tô Tử Mạch tự tin nói: "Không phải cứ là chuyện đại trưởng lão đây không làm được thì người khác cũng không làm được, hơn nữa ít ra cũng phải cho ta biết mặt đám người cung Phong Vân đấy chứ, nói không chừng ta lại có thể thắng các nàng ta."
Lúc này, Dạ Ly Thần không nhịn được nữa đành nói với Tô Tử Mạch: "Phu nhân, đây không phải trò đùa trẻ con. Với tu vi của nàng hiện tại, muốn đối đầu với đám người của cung Phong Vân quả thực có chút miễn cưỡng."
Mặc dù những gì Dạ Ly Thần nói rất khéo léo, dễ nghe, nhưng nó lại lời nói ý tứ có ngụ ý sâu xa chả khác với những gì Dạ Đông Thần vừa nói là mấy, có điều Dạ Ly Thần cũng rất lo lắng nếu Tô Tử Mạch bị thương.
Tất nhiên Tô Tử Mạch hiểu được sự quan tâm của Dạ Ly Thần, mỉm cười nhìn Dạ Ly Thần nói: "Đế Tôn đại nhân không cần phải lo lắng quá cho ta, hãy để ta thử sức một lần, kể cả khi ta không phải là đối thủ của đám người kia đi chăng nữa, thì không phải vẫn còn Đế Tôn đại nhân ở đây sao?"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch nói ra những lời chắc chắn như vậy, Dạ Ly Thần chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, hắn biết rất rõ Tô Tử Mạch là người quật cường như thế, từ trước đến nay đều vậy, nếu không để nàng thử sức một lần, e rằng nàng sẽ không chịu từ bỏ.
Nghĩ đến đây, Dạ Ly Thần gật đầu nói: "Tốt lắm, nếu phu nhân đã tự tin như vậy, vi phu cũng nên cho phu nhân một cơ hội để thử sức. Tất cả mọi người nghe lệnh cùng ta ra ngoài gặp đám cung Phong Vân.".
Nói xong, Dạ Ly Thần trực tiếp đứng thẳng dậy, đi thật nhanh ra ngoài, mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy như vậy, Dạ Đông Thần thậm chí còn đứng dậy và thuyết phục: “Đế Tôn đại nhân không cần suy xét lại nữa sao? Tô Tử Mạch chẳng qua không biết trời cao đất dày còn tạm bỏ qua được, chẳng lẽ Đế Tôn đại nhân cũng muốn dẫn mọi người đi đùa giỡn cùng nàng sao."
Dạ Đông Thần vừa mở miệng đã công kích gây áp lực cho Dạ Ly Thần, thậm chí còn đội cho Dạ Ly Thần cái mũ gắn mác không biết tốt xấu.
Tô Tử Mạch thấy Dạ Đông Thần hết lần này tới lần khác cứ thích đối nghịch với nàng, cuối cùng không thể không gằn từng chữ một: "Đại trưởng lão, ngài cứ như là đang sợ người ta diệt chí khí uy phong của mình vậy? Nếu những người không biết thấy vậy có khi sẽ nghĩ ngài là gian tế của cung Phong Vân gài vào đấy ”
“Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy, làm sao ông già này có thể là gian tế của cung Phong Vân được chứ, đừng có nói tầm bậy."
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Dạ Đông Thần, Tô Tử Mạch cười nói: "Đại trưởng lão, chớ có tức giận, ta chỉ là tuỳ tiện nói bừa thôi, vì thấy ngài có vẻ không tin vào ta mấy, vậy không bằng ta cùng ngài cá cược xem sao?"
"Cá cược cái gì mà cá cược?"
Dạ Đông Thần nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy thì không khỏi lộ rõ vẻ nghi ngờ, Tô Tử Mạch cũng không úp mở gì mà nói thẳng ra: "Ta có thể lập quân lệnh. Nếu lần này, ta không thể đánh lui đám người của cung Phong Vân, vậy thì ta sẽ để ngài tuỳ ý xử lý ta thế nào cũng được, ngài thấy thế nào? "
Dạ Đông Thần không khỏi vui mừng khi nghe thấy vậy: "Ngươi nói thật chứ? Ngươi chắc chắn sẽ lập quân lệnh sao?"
"Tất nhiên rồi đại trưởng lão, dù gì ngài ở điện Lăng Vân này cũng là chưởng môn cai quản hình phạt này. Chắc ta cũng không cần giải thích nhiều về quân lệnh này nữa."