"Mẫu thân mẫu thân, người uống nước đi!"
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đó của Tô Tử Mạch, các nàng ta cũng rất khó chịu, nhưng mà lại thật sự không thể giúp được gì.
Tô Tử Mạch nôn một lúc lâu mới dần ổn định lại, phất ống tay áo nói: "Các ngươi đừng như vậy, ta không sao đâu, cùng lắm về sau húp cháo qua ngày là được rồi!"
Tô Tử Mạch ngoài miệng thì thản nhiên nói thế, nhưng thực ra trong lòng cũng rất sầu khổ, cho dù là nôn nghén thì như nàng đây cũng hơi quá nghiêm trọng rồi.
Lúc trước nàng nhìn thấy những người phụ nữ kia, tuy cũng nôn nghén nhưng lại không có khoa trương như này, mà kiểu của nàng là ngoại trừ cháo trắng ra, ăn cái gì đều ói ra cái đấy. Như này thì không thể nào bổ sung chất dinh dưỡng được rồi, bản thân mình không sao nhưng đứa bé trong bụng thì sao đây?
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch theo bản năng sờ bụng mình, trong lòng thầm than thở: "Con à con, còn chưa sinh ra đã hành mẫu thân thê thảm như này rồi, chờ tới lúc con được sinh ra vậy còn gay go hơn rồi!"
Tuy Tô Tử Mạch có ý chí kiên cường, nhưng trên khuôn mặt vào lúc này cũng hiện ra một vẻ sa sút.
Một lát sau, nàng chợt vỗ bàn một cái, chính là không tin!
Nàng nắm giữ cả Thương Hải Châu trong tay, còn không thể tìm được cách trị chứng nôn nghén hay sao?
Nắm! Dùng sức nắm!
Nhưng mà...
Mỗi lần nắm lấy đều tiêu hao rất nhiều linh lực của nàng, mà linh lực càng tiêu hao thì phản ứng nôn mửa trong cơ thể lại càng thêm mãnh liệt.
Á á á!
Tô Tử Mạch nhìn đống sữa bột, bình sữa, tả lót mà mình lấy ra, từ sâu trong linh hồn phát ra tiếng gào thét.
Nàng, khổ quá mà!
Tiểu Mục nhìn thấy dáng vẻ ấy của mẫu thân, trong lòng rất xót xa.
Mẫu thân cứu nàng ta một mạng, nàng ta làm sao có thể nhìn mẫu thân khổ sở như vậy chứ? Trong lòng nàng ta đã xem Tô Tử Mạch là mẫu thân ruột của mình từ lâu rồi!
Đắn đo suy nghĩ, ánh mắt của Tiểu Mục chợt lóe sáng lên, lập tức thừa dịp Tô Tử Mạch không để ý mà đã lén chuồn ra khỏi Tô gia.
Sau khi rời khỏi Tô gia, Tiểu Mục chạy thẳng một mạch vào trong lùm cây ở vùng ngoại thành, bởi vì nàng ta có nghe người của Tô gia nói qua, phụ nữ có thai có thể ăn một vài quả mọng chua ngọt để kích thích sự thèm ăn, làm giảm nôn nghén.
Giữa lúc Tiểu Mục đang vội vàng tìm quả mọng trong lùm cây, đột nhiên lại cảm thấy có luồng không khí xung quanh trào ra từ chỗ của nàng ta, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, một luồng uy thế mạnh mẽ từ trên đáp xuống suýt chút đã ép ngã nàng ta vào trong lùm cây.
Đây là ai vậy?
Tiểu Mục cố gắng ổn định lại cơ thể nhỏ bé ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện một dáng người nam nhân cao lớn hùng dũng, khí thế khiếp người đứng trước mặt mình.
Lại chính là Vạn Cổ Đế Tôn, Dạ Ly Thần!
Tuy rằng trong cơ thể của Tiểu Mục có dòng máu của thần thú Phượng Hoàng, nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Ly Thần, nàng ta vẫn cảm nhận được một loại áp lực xuất phát từ sâu bên trong linh hồn khiến cả người lo lắng tới độ không biết nên chạy đi hay là giả bộ chết. Dạ Ly Thần từ trên cao nhìn xuống Tiểu Mục nhỏ bé, bỗng mở miệng hỏi:
"Ngươi ở đây làm gì?"
Dạ Ly Thần vừa mở miệng, Tiểu Mục đã theo bản năng quỳ xuống.
"Đế, đế tôn đại nhân, ta tới đây tìm trái cây cho mẫu thân!"
"Tìm trái cây? Trái gì?"
Đuôi lông mày của Dạ Ly Thần khẽ chau lại thành một đường.
Nơi này chính là địa bàn của hắn.
Nhưng mà dáng dấp đáng yêu của Tiểu Mục lại khiến Dạ Ly Thần đúng là không nỡ xuống tay, lúc này mới nghe Tiểu Mục nói tới chuyện Tô Tử Mạch nôn nghén nghiêm trọng cùng chuyện mình lén lút ra ngoài đi tìm quả mọng.
Sau khi nghe Tiểu Mục trình bày xong, Dạ Ly Thần khẽ nhướng mày, giọng nói cũng có chút trầm xuống.
"Thực là hồ đồ! Quả mọng có thể có lợi ích gì chứ? Bây giờ ngươi dắt bản tôn tới xem thử cho nàng ấy!"
"Nhưng mà ta còn chưa tìm được quả mọng nữa."
Tiểu Mục bĩu môi, có chút không vui đáp trả. Tuy rằng Dạ Ly Thần khiến nàng ta cảm thấy rất áp lực, nhưng mà một lòng quan tâm tới chuyện của Tô Tử Mạch vẫn khiến nàng chiến thắng được sự sợ hãi đó.
Dạ Ly Thần nghe thế, giọng điệu cũng có chút dịu nhẹ lại mấy phần: "Bản tôn tự có cách, đi cùng với bản tôn!"
Tiểu Mục nghe được những lời này mới tung tăng đi theo phía sau Dạ Ly Thần, nếu Dạ Ly Thần nói có cách thì nhất định có cách, lần này mẫu thân được cứu rồi!
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Mục, rất nhanh sau đó Dạ Ly Thần đã tới chỗ của Tô Tử Mạch.
Vào lúc này, Tô Tử Mạch đang một tay vịn khung cửa, một tay véo lấy bắp đùi, cắn răng cố nhịn không nôn ra. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại to bằng hạt đậu thấm ướt tóc, nhìn thấy đã đáng thương, lại còn quật cường đến đáng yêu.
Dạ Ly Thần cứ thế mà dừng lại ở trước cửa, nhìn một hồi lâu.
Dường như hắn nhìn thấy bóng dáng mẫu thân trong ký ức trên người nàng….
Vẫn là ánh mắt quá rạo rực, quá chuyên tâm của hắn đã khiến Tô Tử Mạch cho dù đang bị triệu chứng nôn nghén dày vò tới hoa mắt chóng mặt, vẫn không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của hắn.
"Sao lại là ngài? Không phải ngài đã đi rồi sao?"
Sao lại tới đây rồi!
Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Tô Tử Mạch, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy của Dạ Ly Thần lại lần nữa trở nên lạnh lùng, mặt cũng lộ ra một vẻ căng thẳng.
"Sao hả? Không hoan nghênh bản tôn?"
Đúng vậy!
Tô Tử Mạch trả lời trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói ra được.
Mỗi một chữ nói ra, nàng đều phải cố dằn lại cảm giác cứ muốn nôn thẳng ra ngoài, gần như là không thể khống chế được hành động của mình. Kết quả, vào giờ phút quan trọng kiểu này mà còn phải đối mặt với cái vẻ mặt lạnh lùng kích thích đó của Dạ Ly Thần, chuyện này quả thật chính là...
"Ọe!"
Vừa nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch lại không nhịn được lập tức nôn khan.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Tử Mạch, ánh mắt của Dạ Ly Thần không khỏi có chút chua xót.
"Thật ngại quá, ta không phải có ý chê ngài xấu."
Sau khi nôn khan xong, Tô Tử Mạch mới ngẩng đầu lên giải thích một câu với Dạ Ly Thần. Nhưng sau khi giải thích, Tô Tử Mạch mới cảm thấy có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Sắc mặt Dạ Ly Thần không khỏi sầm lại.
Chê? Hắn? Xấu?
Nếu như không phải nữ nhân này hiện tại đang mang thai, hắn nhất định sẽ bóp chết nàng!
Dạ Ly Thần mạnh mẽ chau mày, cuối cùng vẫn thở dài thườn thượt, nói một câu thâm sâu:
"Xem ra cho dù là nàng có lưu lạc tới khi nào, miệng lưỡi vẫn đều luôn sắc bén."
"Ai cần ngài quan tâm? Nói đi, lần này tới đây lại muốn làm cái gì?"
"Là Tiểu Mục cầu xin bản tôn tới, nàng ta nói nàng sắp nôn chết tới nơi rồi."
"..."
Tô Tử Mạch im lặng, trừng mắt một cái về phía Tiểu Mục bên kia.
Nha đầu này, sao cái gì cũng đều mang ra rêu rao bên ngoài.
Chuyện nôn nghén thế này dù sao cũng là chuyện quá riêng tư, Dạ Ly Thần lại là một nam nhân, Tô Tử Mạch thật sự không muốn để Dạ Ly Thần biết chuyện này.
Đáng tiếc vừa nãy Dạ Ly Thần cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, cho dù có muốn giấu cũng không giấu được nữa.
Dạ Ly Thần nhìn Tô Tử Mạch, im lặng không nói gì, lại cũng không miễn cưỡng hỏi thêm nữa. Ngừng một chút, hắn mới lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực mình nhét vào tay Tô Tử Mạch.
"Đeo nó lên!"
Tô Tử Mạch thấy thế lập tức kinh ngạc.
Đây, đây là cái gì?
Ngọc bội tháo ra từ trên người của hắn, liệu không phải là muốn tặng tín vật đính ước cho nàng đó chứ?
Trong nháy mắt, Tô Tử Mạch có suy nghĩ như thế, sau một lúc lại suýt chút nữa bật cười.
Nàng nghĩ cái gì vậy?
Cái tên tự cao tự đại này, nói đâm nàng một đao còn có khả năng hơn là tặng cho nàng tín vật đính ước đó, nàng cũng sẽ không quên được lần đầu tiên gặp mặt đã suýt chút nữa bị hắn bóp đến hồn bay về Tây Thiên rồi.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch ngây người không cử động, chỉ trừng một đôi mắt to tròn mà nhìn mình chằm chằm, Dạ Ly Thần lặp lại lần nữa: "Muốn bản tôn đeo lên giúp nàng sao?"
Lúc nói, Dạ Ly Thần quả nhiên đi tới chỗ nàng.