Mặc dù xung quanh thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng Tô Tử Mạch có thể cảm giác một mối nguy hiểm đang mạnh mẽ ập đến.
"Giết!"
Một lúc sau, bỗng có tiếng hét vang lên, một nhóm người bất ngờ lao ra từ bụi cây hai bên đường, vừa quát to vừa vung kiếm chém tới tấp nhắm vào Tô Tử Mạch.
Nhìn thấy kẻ địch người đông thế mạnh, khí thế hùng hổ, Tô Tử Mạch lúc đầu vẫn còn hơi hoảng hốt.
Nhưng sau khi bọn họ đến gần, Tô Tử Mạch nhận ra rằng những người này mặc dù la hét dữ dội, nhưng thực tế lại là một nhóm người bình thường không có kỹ thuật.
Tô Tử Mạch cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù bây giờ nàng chỉ là một Linh giả nhỏ bé, đối phó với một đám người bình thường vẫn dễ như dùng bữa sáng.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch cười tà mị, rồi trực tiếp xòe lòng bàn tay ra, một quả cầu lửa lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch càng ngày càng thành thạo thuật Hỏa Diễm, bây giờ sử dụng nó cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, ngọn lửa trong lòng bàn tay vung lên bay về phía những người này.
Ngọn lửa lúc đầu chỉ là một quả cầu nhỏ, khi rơi xuống đất trong nháy mắt liền biến thành biển lửa, nhấn chìm tất cả những người này vào trong đó.
"Aaaa! Cứu!"
Nhóm người vẫn còn hung hãn ban nãy lập tức bắt đầu khóc lóc, la hét thảm thiết.
Từng người một ngã trên mặt đất lăn lộn không ngừng cố gắng dập lửa trên người mình, nhưng Tô Tử Mạch thấy vậy, vẻ mặt mỉm cười lạnh lùng không một chút thương cảm.
Thế mà dám thực sự muốn đánh lén nàng, nhìn tư thế vừa rồi của bọn họ, nếu không phải nàng có khả năng tự vệ, nói không chừng có lẽ nàng đã bị bọn họ chém chết mất.
Thấy tiếng kêu của nhóm người này càng ngày càng yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ sớm mất mạng, Tô Tử Mạch xua tay thu lại ngọn lửa.
Không phải nàng mềm lòng muốn buông tha cho đám người này, nhưng nếu những người này chết rồi, Tô Tử Mạch cũng không có cách nào để biết ai là người sai bọn chúng đến giết nàng.
Tô Tử Mạch lớn tiếng quát vào mặt đám người: "Đồ không có mắt các ngươi, bây giờ bản tiểu thư cho các ngươi một con đường sống sót. Nếu các ngươi thể hiện cư xử tốt, ta sẽ tha cho các ngươi, nếu không ta còn có thể cho các ngươi lại lần nữa nếm trải cảm giác vừa rồi. "
Khi Tô Tử Mạch vừa dứt lời, bọn họ ngay lập tức quỳ lạy Tô Tử Mạch, dập đầu cầu xin nàng tha thứ.
"Tô tiểu thư, ngài cứ việc hỏi đi, bọn ta nhất định sẽ thành thật!"
"Đúng vậy Tô tiểu thư, bọn ta chỉ là nhận tiền mà làm việc, xin ngài hãy tha thứ cho bọn ta!"
Một đám không dám phản kháng bắt đầu loạn vô tổ chức chủ động nói thật với Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch lúc này mới lạnh lùng nói: "Được! Vậy thì phải nghe rõ câu hỏi của ta. Nếu có ai trả lời chậm hoặc khác với câu trả lời của người khác, ta đây sẽ không nhân nhượng."
Mọi người nghe xong đều nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch, sợ lát sau sẽ bỏ sót câu hỏi của nàng.
"Câu hỏi thứ nhất, ai sai các ngươi giết ta!"
"Tô Thủy Kỳ!"
Ngay khi câu hỏi của Tô Tử Mạch vừa nói dứt miệng, những người này đã đồng loạt trả lời trăm miệng như một.
Khi nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt Tô Tử Mạch trở nên sắc bén vài phần, thật ra thì nàng cũng đã đoán được từ trước rồi.
Những người này bằng mọi cách muốn dồn nàng vào chỗ chết, ngoại trừ mấy người họ Tô ra, nàng không nghĩ ra được ai khác.
"Tô Thủy Kỳ dặn dò với các ngươi như thế nào?"
Tô Tử Mạch lại lên tiếng, mặc dù biết bàn tay gây ra tội ác sau màn là Tô Thuỷ Kỳ nhưng nàng vẫn muốn biết thêm càng nhiều chi tiết càng tốt.
"Tô Thủy Kỳ nói rằng không cần biết bọn ta dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể giết chết ngài là được!"
"Đúng vậy, nàng ta cũng nói rằng tốt nhất là để ngài chịu đựng đau đớn dữ dội trước khi chết!"
"Nàng ta cũng nói để bọn ta tàn nhẫn làm nhục ngài trước khi giết ngài!"
Những người này liên tiếp nói, hận không thể kể cho Tô Tử Mạch biết mọi chi tiết chỉ để mong giữ được mạng sống.
Nghe bọn họ kể lại, sắc mặt của Tô Tử Mạch càng trở nên khó coi.
Tô Thuỷ Kỳ muốn giết nàng, thậm chí nàng ta còn muốn những người này làm nhục và tra tấn nàng bằng những cách độc ác như vậy, đó là vì nàng ta muốn nàng bị bêu xấu ngay cả khi đã chết.
Sau khi làm rõ sự tình, Tô Tử Mạch lạnh lùng nói: "Được rồi, chuyện này ta đã biết, các ngươi có thể biến khỏi đây!"
Nghe Tô Tử Mạch nói, bọn họ không khỏi sửng sốt, dường như không thể tin vào tai mình.
"Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ta tiễn các ngươi đi?"
Lúc này, tất cả bọn họ đều không chần chừ nữa, từng người một ba chân bốn cẳng đứng dậy bỏ chạy.
Sau khi những người này bỏ chạy, Tô Tử Mạch điều chỉnh lại tâm trạng và quay trở lại nhà họ Tô.
Tô Tử Mạch vừa trở lại nhà họ Tô, tình cờ người đầu tiên nhìn thấy nàng lại là Tô Thủy Kỳ.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch bình an vô sự xuất hiện trước mặt, Tô Thủy Kỳ vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tô Tử Mạch! Ngươi trở lại như thế nào?"
"Thế nào? Trông ngươi có vẻ thất vọng khi thấy ta trở lại nhỉ!"
Nhìn vẻ mặt đùa bỡn của Tô Tử Mạch, Tô Thuỷ Kỳ mới nhận ra rằng vừa rồi nàng ta có vẻ hơi hớ hênh.
Tô Thủy Kỳ nhanh chóng giả bộ dường như không có việc gì, nói: "Hừ! Không phải đến điện Thần Dược báo tin sao? Chẳng lẽ bị đuổi ra ngoài?"
Tô Tử Mạch giễu cợt: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Mà này, ta nghe nói ngươi có hôn ước với Đại công tử nhà họ Trương đúng không?"
"Ngươi hỏi cái này để làm gì? Ngươi ghen tị với ta đúng không? Chẳng trách, loại nữ nhân mang thai con hoang như ngươi thì ngay cả kết hôn cũng có vấn đề, càng không nói đến tài năng như Đại công tử nhà họ Trương!" "
Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của Tô Thuỷ Kỳ, Tô Tử Mạch chỉ cười nhạt nhưng không trả lời lại.
Trong lòng Tô Tử Mạch đã có một quyết định, vì Tô Thuỷ Kỳ quá tàn nhẫn muốn dồn nàng vào chỗ chết, nên tất nhiên Tô Tử Mạch sẽ không bỏ qua.
Khi làm sai điều gì đó chắc chắn sẽ luôn phải trả cái giá lớn, Tô Tử Mạch sẵn sàng dùng cách riêng của nàng để dạy cho Tô Thuỷ Kỳ một bài học.
"Thất muội, ngươi còn ở đây làm gì? Cha vừa nói, Trương thiếu gia lát nữa sẽ đến thăm nhà chúng ta, ngươi còn không đi chuẩn bị nhanh đi!"
Tô Vô Sương đột nhiên chạy tới, vội vàng nói với Tô Thuỷ Kỳ.
Tô Thủy Kỳ nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ sốt ruột, vội vàng chạy về trang điểm làm dáng.
Khi biết tin tức này, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy mừng thầm, đang nghĩ cách dạy cho Tô Thuỷ Kỳ một bài học, không nghĩ tới cơ hội này lại được đưa đến tận cửa.
"Tô Tử Mạch, lát nữa công tử Trương gia sẽ đến thăm, chuyện này có liên quan đến hôn nhân đại sự của Thất muội, đợi lúc nữa ngươi ở yên trong phòng đừng có ra ngoài đi lại, để Trương thiếu gia nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Tô chúng ta!" Tô Vô Sương bước đến trước mặt Tô Tử Mạch một lần nữa, lạnh lùng nói với Tô Tử Mạch.
Ai cũng biết Tô Tử Mạch có đứa con hoang của người đàn ông khác trong bụng, sự việc này đã trở thành nỗi xấu hổ lớn nhất của nhà họ Tô, đương nhiên không muốn người ngoài nhìn thấy Tô Tử Mạch.