“Chẳng có gì.” Lý Khả Diệu nói bâng quơ.
Chị Vân bảo: “Bà thấy cái xe ô tô mới của nhà tôi thế nào?”
Lý Diệu Khả đáp qua loa: “Cũng được.”
Chị Vân khoe khoang: “Xe mới đấy, dĩ nhiên là tốt rồi. Mà Diệu Khả này, xe nhà bà cũng đi được mười năm rồi đấy nhỉ, Thị trường người ta bỏ bán lâu rồi. Ông bà cũng nên đổi cái khác đi.”
Lý Diệu Khả bực bội: “Không cần bà phải lo.”
Lê Việt con trai chị Vân cũng hùa theo châm biếm: “Từ Huy Hoàng, ông dịch xe ra, tôi sẽ dùng chỗ để xe này.”
Từ Huy Hoàng dửng dưng bảo: “Dựa vào đâu mà bắt tôi dịch xe đi?”
Lê Việt đáp: “Con xe mới này của tôi gần hai tỷ, sợ xước. Cái xe cà tàng kia của ông nát bươm ra thế kia rồi, xước một tí cũng chẳng sao. Ông đỗ chỗ nào mà chẳng được. Vả lại, đây là chỗ công cộng, ông chẳng có tư cách gì chiếm làm của riêng.”
Từ Huy Hoàng giận tím người: “Xe tôi chưa chạy được đến 100 nghìn cây số, còn mới tinh. Ô tô của cậu là ô tô, ô tô của tôi thì không phải à? Xe ai bị xước mà chả xót?”
Lúc này, giọng Diệp Huyền Tần chợt vang lên: “Bố, người ta nói đúng đấy, xe nhà mình đã cũ nát lắm rồi.”
Nghe thấy vậy, ai nấy đều phì cười.
Chắc đầu óc anh con rể nhà Từ Huy Hoàng có vấn đề.
Lúc này không nói đỡ cho Từ Huy Hoàng mà lại nghiêng sang người ngoài.
Ha ha, đúng là lập dị.
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu ngượng chín mặt.
Từ Lam Khiết lén nhéo Diệp Huyền Tần một cái: “Anh làm gì thế?”
Diệp Huyền Tần: “Anh chỉ có sao nói vậy thôi mà. Bố, lát nữa con sẽ bảo người đến kéo chiếc xe này ra bãi rác xử lý, mọi người không phải lo đâu.”
Ha ha!
Đám đông lại một lần nữa không nhịn được phá lên cười.
Kéo ra bãi rác… Hay cho cái nhà anh này có thể nghĩ ra được.
Mặt Lý Khả Diệu lúc xanh mét lúc tím tái, không biết nên nói gì cho phải.
Từ Huy Hoàng chỉ muốn tìm ngay một lỗ nẻ để chui xuống.
Rốt cuộc cái thằng Diệp Huyền Tần này nó đang giở trò gì?
Đúng lúc này, một người tóc vuốt keo chen vào giữa đám đông.
Anh ta còn dẫn theo hai cấp dưới, mỗi người xách trên tay một chiếc vali có mật mã.
“Anh Tần, cuối cùng đã tìm được anh.” Gã vuốt keo thở hổn hển đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tần.
Gã vuốt keo không ai khác chính là ông chủ nhà hàng món Âu.
Lần này anh ta đến để đưa cho Diệp Huyền Tần 35 tỷ còn lại anh để ở nhà hàng.
Diệp Huyền Tần gật đầu lạnh nhạt: “Ừ.”
Từ Lam Khiết tò mò: “Diệp Huyền Tần, họ là ai vậy?”
Gã vuốt keo vội kính cẩn đáp: “À, tôi xin được tự giới thiệu, tôi là ông chủ của nhà hàng Rive Gauche. Hôm qua anh Diệp có dùng bữa ở nhà hàng chúng tôi và để lại số tiền này. Tôi mang đến trả lại cho anh ấy.”
Từ Lam Khiết áy náy: “Phiền anh Lưu quá, thật ra anh chỉ cần gọi điện, chúng tôi tự đến lấy là được.”
Gã vuốt keo nghĩ bụng thôi cho tôi xin.
Anh ta đi một chuyến nhà hàng tôi đã sập rồi, anh ta đi thêm chuyến nữa thì bọn tôi còn sống được hay không?
Bụng nghĩ vậy nhưng anh ta không dám nói ra.
Anh ta vừa thành khẩn vừa sợ hãi bảo: “Không phiền, không hề phiền, chúng tôi nên đưa tới tận nơi mà.”
Nói rồi, anh ta tiện tay đặt ngay ba vali tiền lên mui chiếc BMW, rồi lần lượt mở ra.
“Anh Tần, anh để lại tổng cộng 35 tỷ, anh xem chỗ này đã đủ hay chưa? Nếu chưa đủ để chúng tôi về tìm lại cho anh.”
Két!
Thấy ba chiếc vali đựng đầy tiền mặt, bầu không khí xung quanh đóng băng lại.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn mấy chiếc vali, nói: “Bố mẹ, lát nữa bố mẹ cầm tiền đi mua cái ô tô mới. Cái xe nát này thì vất ra bãi rác đi. À đúng rồi, nhất định phải tiêu cho hết 35 tỷ này đấy, không thì nhà mình không có chỗ để. Bố, mẹ, bố mẹ sao thế?”
Diệp Huyền Tần gọi năm sáu lần, Lý Khả Diệu mới hoàn hồn lại.
Bà vội vàng chạy tới đóng sập mấy chiếc vali xuống, rồi lớn tiếng nói với Từ Huy Hoàng: “Từ Huy Hoàng, ông còn đứng ngây ra đấy, mau lái xe đi.””
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK