Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạ Lan liếc nhìn Đỗ Tuyết, nhưng không đem cô ta để vào mắt.
Thêm một người, đối với kế hoạch của cô ta cũng không ảnh hưởng gì.
Từ Lam Khiết và Trần Hạ Lan lên chiếc Santana bị phá hỏng.
Diệp Huyền Tần lên xe của Đỗ Tuyết, anh tự mình lái nó.
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, nhất là trước đây Đỗ Tuyết còn giả mạo “vợ” của Diệp Huyền Tần, trong xe bầu không khí có chút mập mờ.
Đương nhiên, nhiều hơn hết chính là xấu hổ.
Đỗ Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay của trắng noãn không biết tựa vào đâu, liền cứng nhắc đặt trên đầu gối trắng như tuyết.
Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Camera của cô đã sạc đầy pin chưa”
Đỗ Tuyết bất an lo lắng hỏi: “Anh… anh nói gì, tôi nghe không hiểu.”
Diệp Huyền Tần: “Được rồi, đừng giả bộ, cúc áo trên ngực cô là camera thu nhỏ.”
Đỗ Tuyết theo bản năng che ngực mình.
Cái nút trên ngực cô ta thực sự là một camera thu nhỏ, ngầm sử dụng trong những trường hợp cần thiết.
Camera thu nhỏ này được giấu rất kỹ, nếu không quan sát tỉ mỉ thì không thể nhận ra.
Nhưng anh vẫn nhận ra… Chẳng lẽ vừa rồi anh chằm chằm vào ngực cô ta sao?
Đỗ Tuyết thoáng chốc mặt đỏ bừng.
Hôm nay cô ta mặc áo cổ chữ V, nhìn kỹ, có thể thấy rõ một mảnh trắng tuyết đồ sộ kia…
Bị nhìn thấy hết rồi!
Diệp Huyền Tần cũng nhận ra câu nói vừa rồi rất dễ gây hiểu lầm, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi hy vọng Trần Hạ Lan sẽ không rời khỏi sẽ phạm vi quan sát của camera thu nhỏ này. Cô nhất định phải quay lại từng hành vi cử chỉ của cô ta.”
“Nếu nhiệm vụ này hoàn thành, tôi có thể cùng cô ký kết hợp đồng.”
Đỗ Tuyết nói: “Anh còn đang nghi ngờ Trần Hạ Lan sao?”
“Nhưng tôi nghĩ Trần Hạ Lan đã thực sự hối cải.”
“Hơn nữa cô Khiết cũng đã nói, việc gì đã qua hãy để nó qua đi.”
Diệp Huyền Tần thở dài đầy ẩn ý: ​​”Để cho quá khứ qua đi, tương lai sẽ càng thảm hại hơn.”
“Ai da, cô gái này thật tốt bụng, cái tật xấu này không đổi được.”
Đỗ Tuyết: “Tốt bụng, không phải rất tốt sao?”
Diệp Huyền Tần: “Người tốt hay xấu còn không phân biệt được.”
“Đối với người khác thì tốt, nhưng đối với chính mình thì hơi hà khắc.”
“Thật may là có tôi ở bên cạnh, nếu không thật không biết cô ấy phải chịu tột cùng bao nhiêu cái đau khổ trong cuộc đời này “
Đỗ Tuyết ngây thơ nhẹ gật đầu.
Không bao lâu, bọn liền đến nơi, nhanh chóng vào KTV.
Đứng ở cửa ra vào, nhìn bảng hiệu đèn neon, Từ Lam Khiết tràn đầy cảm xúc: “Thật sự không ngờ sau nhiều năm như vậy, KTV này vẫn không thay đổi.”
Trần Hạ Lan nói: “Đúng vậy, kể từ buổi liên hoan tốt nghiệp lần trước, mình chưa bao giờ đến đây.”
“Lam Khiết, tửu lượng của cô lúc trước quả thực sự không tốt. Sớm biết như vậy, tôi đã không cho cô uống rượu. Khi đó, tuổi trẻ tràn đầy năng lượng cứ nghĩ vui chơi thâu đêm không có vấn đề gì.”
Từ Lam Khiết: “Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu. Tửu lượng không tốt cũng là chuyện bình thường.”
Trần Hạ Lan nói: “Đi, vào đi. Nhân tiện lần này chúng ta gọi những món giống lúc lúc chúng ta bỏ trốn đi.”
Trần Hạ Lan đã đặt phòng trung bình.
Vừa bước vào, Trần Hạ Lan nóng lòng muốn mở hết hai chai rượu: “Lam Khiết, hôm nay chúng ta uống vô tư, không say không về “
Từ Lam Khiết khẽ cười: “Người tài giỏi luôn biết điểm dừng, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, nếu không uống được thì cũng đừng miễn cưỡng.”
Trần Hạ Lan: “Cũng được. Quan trọng là tình cảm. Nào nào nào, mọi người ngồi xuống đi.”
Mọi người ngồi vào chỗ.
Vừa ngồi xuống, Diệp Huyền Tần đột nhiên nổi giận: “Đỗ Tuyết, ai cho cô ngồi.”
“Là một thư ký, cô phải hiểu rõ vị trí của mình, làm sao có thể ngồi ngang hàng với ông chủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK