Phạm Thúy Lan nói: “Ví tiền của tôi là hàng số lượng giới hạn của LV màu đỏ, bốn góc có khảm kim cương. Bên trong có ba triệu rưỡi tiền mặt cùng với tập chi phiếu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Cô có chắc chắn là cái ví nó mất rồi chứ không phải đang nằm trong tay mình không?”
Phạm Thúy Lan nói: “Vớ vẩn, cái ví to đùng như thế nằm trên người chẳng lẽ tôi không thể phát hiện ra ư?”
Diệp Huyền Tần: “Cũng chưa chắc đâu, có nhiều người thích cưỡi con lừa đi tìm con la đấy, cô thử tìm lại trên người mình xem.”
Phạm Thúy Lan lạnh lùng nói: “Tôi tìm khắp nơi mấy lần rồi, hoàn toàn không có. Không tin hả? Cũng được thôi, để cô gái đó tới đây kiểm tra người tôi là được chứ gì.”
Cô ta giơ tay chỉ Từ Lam Khiết.
Cô ta sờ và Từ Lam Khiết sờ cũng chẳng có gì khác nhau.
Thế nhưng Diệp Huyền Tần lại nhíu mày.
Cô gái này bị vấn đề gì về thần kinh hả? Cứ bắt Từ Lam Khiết phải kiểm tra người mình rồi lại đòi kiểm tra người ta, cứ thấy có gì đó là lạ.
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần để hỏi ý kiến anh.
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi thấy cái túi bên trái của cô có vẻ căng lên kia kìa, cô lấy ra để tôi xem đó có phải là ví tiền của cô không.”
Phạm Thúy Lan nói: “Đó là điện thoại của tôi thôi. Được được, tôi sẽ lấy ra để anh không phải cố gắng cứu vớt vớ vẩn nữa.
Nói xong Phạm Thúy Lan bèn lấy mấy thứ trong túi ra.
Đó không phải là điện thoại di động, mà là một cái ví tiền LV màu đỏ, bốn góc còn được khảm bốn viên kim cương.
Nhìn thấy cái ví tiền, Phạm Thúy Lan chợt run lên, giật mình ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền Tần.
Tại sao cái ví lại quay trở về thế này?
Lúc nãy Diệp Huyền Tần còn thề thốt nói là cái ví tiền vẫn còn nằm trên người cô ta.
Thế thì chắc tám chín phần là anh đã “trả” cái ví này lại rồi.
Thế nhưng cô ta lại không hề phát hiện ra điều đó!
Người này là một cao thủ!
Đám người dở khóc dở cười, thì ra tất cả mọi thứ chỉ là một hiểu lầm.
Cô gái xinh đẹp này để đầu óc trên mây, cưỡi lừa tìm con la rồi.
Phạm Thúy Lan nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt kì quái: “Thú vị, càng ngày càng thú vị.”
Diệp Huyền Tần: “Cô có muốn mở nó ra xem thử coi có thiếu món đồ nào không.”
Phạm Thúy Lan nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần, thoải mái mở ví tiền ra.
Ví tiền vừa mở ra thì đã có mấy thứ rơi xuống.
Đó chính là mấy cái Durex.
Mọi người nhìn lại thật kỹ rồi lại cảm thấy buồn cười, thậm chí có người còn người ha hả.
Phần lớn những người khác lại nghìn Phạm Thúy Lan với vẻ dâm đãng.
Cô gái này ra ngoài mang theo Durex thì chắc cũng là kiểu thoải mái phóng khoáng.
Thế thì lát nữa tìm cô ấy hỏi cách liên lạc, chủ động tiếp cận nói không chừng đêm nay có thể lên được giường cô ta đấy.
Phạm Thúy Lan phát hiện đó là Durex thì lập tức nổi điên.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là thứ Diệp Huyền Tần bỏ vào.
Mất mặt chết đi được!
Tên khốn kiếp này dám đùa giỡn cô ta!
Muốn chết, tên này đang muốn chết!
Cô ta là Mạnh Bà, đó giờ chưa có một kẻ nào dám đùa giỡn với cô ta như thế!
Cô ta tức giận ném ví tiền vào người Diệp Huyền Tần: “Khốn kiếp. Anh sẽ hối hận vì những hành động mình đã làm hôm nay.”
Cô ta tức giận xoay người rời đi.
Diệp Huyền Tần thì lại thở dài: “Cần gì phải làm thế, gây ông đập lưng ông.”
Từ Lam Khiết cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi. Được rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, quay về chỗ ngồi thôi.”
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên khom người xuống nhặt cái Durex lên: “Lam Khiết, anh nghĩ chắc chúng ta đang thiếu thứ này…:
Mặt Từ Lam Khiết lập tức đỏ bừng lên, cố mở tay Diệp Huyền Tần ra và ném cái Durex đó đi: “Thiếu cái mốc xì ấy, anh nói linh tinh luyên thuyên cái gì thế. Cái này mà cũng nhặt lên được, mất mặt chết người.”
Diệp Huyền Tần buồn bã , xem ra mắc xích quan trọng của hai người đang thiếu không phải là nó rồi.
Anh đã bảo rồi mà, Từ Lam Khiết đâu có đen tối như thế.
Tất cả là do thằng Sói Hoang chết tiệt kia!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK