Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Một chiếc nhỏ màu đỏ dừng lại bên cạnh Diệp Huyền Tần. Phạm Thúy Lan bước khỏi xe.
Trông cô có vẻ mệt mỏi và bơ phờ, nhiệm vụ chạy vặt lần này thực sự quá sức chịu đựng đối với cô.
“Ông chủ…”
“Gọi sư tổ.”
Phạm Thúy Lan: “…”
“Sư tổ, việc này coi như hoàn thành rồi chứ?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, cũng coi như khá thành công, để xem xét rồi sẽ thưởng cho cô một ít.”
Lúc này, Phạm Thúy Lan phát hiện Nhậm Tiền, hai mắt sáng lên, nước bọt gần như đi ra ngoài.
Kể từ lần gặp nhau ở tập đoàn Diệp Linh, Phạm Thúy Lan đã nổi lên sắc tâm với Nhậm Tiền. Cô lịch thiệp đưa tay ra và nói:
“Cô Tiền, lần này cuộc khủng hoảng đình công của công ty cô có thể giải quyết đơn giản như vậy đều nhờ có tôi.”
Nhậm Tiền lịch sự đưa tay ra bắt Phạm Thúy Lan: “Cảm ơn cô Lan. Tối nay tôi sẽ mời cô và anh Tần đi ăn tối coi như cảm ơn.”
“Tốt, tốt.” – Phạm Thúy Lan vui vẻ đồng ý. Mạnh Thịnh Nam vui vẻ.
Sau khi bắt tay, Nhậm Tiền muốn rút tay về nhưng Phạm Thúy Lan lại nắm chặt không buông.
Diệp Huyền Tần: “Khụ khụ…”
Diệp Huyền Tần chỉ đành kéo Phạm Thúy Lan đi và nói:
“Tôi giao cho cô một nhiệm vụ khác là đem những người này đến đồn cảnh sát cho tôi. Họ đã xâm nhập vào công ty, ngang nhiên gây rối và thậm chí muốn đánh người, nên đưa họ cho pháp trừng trị.”
Phạm Thúy Lan vẻ mặt không hài lòng: “Sư tổ, anh muốn làm gì đây? Anh xem tôi là bảo vệ sao? Anh gọi tôi làm việc vặt, tôi không ý kiến nhưng giờ anh xem tôi thành bảo vệ thật à?”
“Không bằng lòng? Không sao. Nhậm Tiền, buổi tối đừng mời cô ấy đi ăn cơm, cô ấy rất bận…”
Phạm Thúy Lan nghiến răng: “Được, được, tôi đưa bọn họ đến đồn cảnh sát là được chứ gì.”
“Vậy cô Lan, tối nay gặp.” – Nhậm Tiền nhìn theo Phạm Thúy Lan, cô luôn cảm thấy người phụ nữ có hơi kỳ quặc.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Hồ Nghiễm Thắng và nói: “Triệu tập tất cả các cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao, cũng như các nhà phân phối và nhà cung cấp, đều đến họp.”
Lúc này sắc mặt của Hồ Nghiễm Thắng sớm chuyển đến rồi. Anh ta đã rất cố gắng để tổ chức cuộc bãi công của công nhân, nhưng Diệp Huyền Tần đã giải quyết chỉ với 100 triệu.
Ông chủ mới này thật sự không phải người đầu đường xó chợ, chắc trách cha Hồ Thanh Sơn cũng phải chịu nhiều thiệt thòi. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, cho dù Diệp Huyền Tần giải quyết được cuộc khủng hoảng đình công của công nhân thì sao?
Không có nhà cung cấp để cung cấp, không có nhà phân phối để bán hàng, công Hồ Nghiễm Thắng liếc nhìn các đại lý và nhà cung cấp: “Đi, theo tôi vào phòng họp.”
Nhậm Tiền nói nhỏ: “Anh Tần, Hồ Nghiễm Thắng này, quyết tâm đá chúng ta ra khỏi công ty. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ: “Đừng lo lắng, cho dù công ty phá sản, tôi cũng không để cho âm mưu của Hồ Nghiễm Thắng thành công. Mọi chuyện sau này cứ nghe tôi là được.”
“Tôi biết rồi.”
Trong phòng họp không khí có phần căng thẳng, mọi người không nói gì.
Diệp Huyền Tần ngồi ở chỗ đầu tiên lãnh đạm nói: “Tiểu Thắng, xin nói rõ tình hình hiện tại của công ty.”
Hồ Nghiễm Thắng đột nhiên nổi giận.
Dám gọi anh ta là Tiểu Thắng? Dù sao cũng là cổ đông của công ty, cùng Diệp Huyền Tần ngang hàng mà lại bị xem chẳng khác gì một thư ký.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK