Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1250

“Nói nhảm nhiều thật.” Lúc này Diệp Huyền Tần đã đi đến trước mặt Thiên Hành Quân, anh không chút do dự rút ao găm ra, vung về phía cổ tay hắn ta.

Phốc!

Sau khi phát ra tiếng vang trầm đục, cổ tay của Thiên Hành Quân liền bị chặt đứt.

Máu tươi, bắn ra ngoài ba bốn mét.

A!

Thiên Hành Quân bịt lấy miệng vết thương ngã gục xuống đất, không ngừng kêu la thảm thiết.

Máu tươi, từ giữa các ngón tay không ngừng tràn ra.

Thiên Hành Quân muốn nổi điên lên.

Thắng khốn này, một lời không hợp liền thật sự ra tay a!

Hơn nữa mới vừa bắt đầu mà tự mình đã chặt đứt cổ tay rồi!

Hắn ta quả thật là một tên điên!

Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Bây giờ, nói cho tao biết vị trí của Tiểu Quân Quân.”

Thiên Hành Quân cần chặt răng: “Tên điên, cmm chính là một tên điện.”

“Mày chặt đứt cổ tay tao, nhà họ Thiên tạo, bố tạo Chiến thần Côn Luân, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho mày!”

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Mày nghĩ nhiều rồi.”

“Nếu như nhà họ Thiên mày thật sự có khả năng chỉ trích tao, vậy lúc tao làm gãy tay chân của Thiên Hành Kiện, sao nhà họ Thiên mày không ra tay với tao?”

Thiên Hành Quân sửng sốt một chút.

Đúng vậy, lúc trước thẳng khốn này phế đi tay chân của Thiên Hành Kiện, tại sao bố lại bỏ qua cho nó?

Chờ chút, đây không phải là điều quan trọng.

Điều quan trọng là, thẳng cha này dám ra tay với Thiên Hành Kiện, vậy cũng chắc chắn cũng dám ra tay độc ác với mình!

Quả nhiên, Diệp Huyền Tần lại cầm dao găm đi đến, không nói hai lời liền chém đứt cánh tay phải của hắn ta.

Cánh tay phải của Thiên Hành Quân, cũng bị chém mất.

Đậu phộng!

Não của Thiên Hành Quân vang lên ong ong.

Thiên Hành Kiện, người thừa kế hợp pháp thứ nhất và Thiên Hành Quân, người thừa kế hợp pháp thứ hai của nhà họ Thiên.

Đều bị cùng một người phế.

Mặt mũi của nhà họ Thiên còn đâu nữa.

Sau này nhà họ Thiên làm sao còn có thể lăn lộn nữa!

Nhục nhã vô cùng!

Diệp Huyền Tần: “Cơ hội cuối cùng, nói cho tao biết Tiểu Quân Quân đang ở đâu.”

Thiên Hành Quân điên cuồng nuốt nước bọt: “Tao không biết, tao… tao thật sự không biết.”

“Kế hoạch của Yamano Ichiro là, hắn ta sẽ bắt Diệp Niệm Quân rời khỏi thủ đô, trở về Nhật Bản.”

“Một khi nó thoát khỏi thủ đô, cũng chỉ có tạo mới có thể liên lạc với hắn ta, bảo vệ Diệp Niệm Quân”

“Bây giờ lập tức đưa tao đến bệnh viện, một khi tao chết rồi, Diệp Niệm Quân cũng chắc chắn phải chết.”

Gương mặt Từ Lam Khiết lại biến sắc.

Cô lo lắng nói: “Anh Diệp, chúng ta… con chúng ta phải làm sao?”

“Nếu như Yamano Ichiro thật sự đem Tiểu Quân Quân về nước, muốn trở lại e rằng rất khó khăn.”

Diệp Huyền Tần trấn an nói: “Lam Khiết, yên tâm đi. Bây giờ anh lập tức phong tỏa thủ đô, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào thoát ra.”

Thiên Hành Quân chế nhạo: “Mày muốn phong tỏa thành phố? Còn muốn phong tỏa trung tâm kinh tế chính trị của Đại Hạ, thủ đô?”

“Ai cho mày can đảm mà lên tiếng nói câu này.”

Diệp Huyền Tẫn không quan tâm đến lời chế nhạo của Thiên Hành Quân, mà lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tham Lang.

“Tham Lang, lập tức phát lệnh thông báo Long Vương, phong tỏa thủ đô.

“Bất cứ người nào, cũng không cho phép ra khỏi thủ đô!”

Tham Lang: “Nhận lệnh.”

Thiên Hành Quân và Từ Lam Khiết kinh hãi nhìn Diệp Huyền Tần.

Chúng ta không nghe lầm chứ?

Vừa rồi, anh vậy mà lại phát ra “lệnh Long Vương”! Lệnh Long Vương, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quốc sách, Chỉ có Thần Soái và bộ trưởng cấp đầu mới có tư cách ban bố.

Anh sao dám phát ngôn mất trí như vậy!

Thiên Hành Quân mất máu quá nhiều, lúc nào cũng có thể bị choáng.

Nhưng hắn ta vẫn kiên trì cắn răng chịu đựng như cũ.

Bởi vì hắn ta biết, một khi hắn ta bị choáng, mặc cho máu chảy đầm đìa,

Hắn ta thực sự sẽ chết.

Hắn ta cần rằng nói: “Diệp Huyền Tần, đừng ở đây nói vớ nói vẩn nữa.”

“Lệnh Long Vương, là cái để cho mày bôi nhọ sao! “Bây giờ chỉ có tạo có thể cứu Diệp Niệm Quân, lập tức đưa tao đến bệnh viện.”

“Nếu như người trung gian chết rồi, chắc chắn Diệp Niệm Từ cũng chết.”

Từ Lam Khiết lo lắng nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Anh Diệp, ngàn lần đừng để hắn ta chết.”

Diệp Huyền Từ cười: “Hắn ta còn chưa thấy được thân phận thật của anh, anh sẽ không để hắn ta chết đầu.”

Cho đến hôm nay, cũng nên để Từ Lam Khiết biết. Chồng của cô, đường đường là Thần Soái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK