Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đẹp à, tôi tới rồi đây, chúng ta xuống chơi một phen, tạm thời để lại cho em chút ấn tượng.”
Nói xong Phạm Thúy Lan bèn lấy chiếc ví tiền LV của mình từ trong túi ra, ngón tay nhúc nhích, ví tiền nhanh chóng chui tọt vào tay áo.
Động tác nhanh chóng và nhuẫn nhuyễn như nước chảy mây bay.
Cô ta bước xuống xe, đi về phía ba người Diệp Huyền Tần.
Khi đến gần Từ Lam Khiết thì cô ta “bỗng nhiên” trượt chân ngã về phía Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết giât5 mình, vội vàng giơ tay ra đỡ: “Cẩn thận.”
Khoảnh khắc khi cô ta tiếp xúc với Từ Lam Khiết thì cánh tay nhanh chóng giơ lên và run run, ví tiền trong ống tay áo nhanh chóng rớt xuống và rơi ngay vào túi xách Từ Lam Khiết dăng mang.
Cả quá trình không tới nửa giây, mọi người đứng nhìn xung quanh đều không nhận ra điều đó nữa là người trong cuộc Từ Lam Khiết.
Phạm Thúy Lan đứng thẳng người dậy mỉm cười với Từ Lam Khiết, xoay người tránh đường và không nói lời nào.
Từ Lam Khiết không để ý, tiếp tục đi về phía trước.,
Diệp Huyền Tần thì lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý và cười cười: “Khá thú vị đấy. Hồ Thanh Sơn sắp xếp hả? Múa rìu qua mắt thợ?”
Mặc dù tốc độ của Phạm Thúy Lan cực kì nhanh nhưng không thể nào tránh được ánh mắt của Diệp Huyền Tần.
Nên biết rằng trên chiến trường đạn lạc bay tứ lung tung thì Diệp Huyền Tần vẫn có thể thoải mái né được đạn với xác suất thành công lên đến bảy mươi phần trăm mà.
Tốc độ của Phạm Thúy Lan có thể nhanh hơn một viên đạn ư? Thật buồn cười,
Khi họ đi tới cửa vào thì Diệp Huyền Tần đột nhiên giơ tay vỗ vai phải của Từ Lam Khiết để dời đi sự chú ý của cô còn tay trái thì “chạm” vào túi cách trên vai cô nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, sau đó ví tiền của Phạm Thúy Lan lại “bay” vào trong tay áo của Diệp Huyền Tần.
Từ Lam Khiết khó hiểu hỏi: “Anh vỗ vai em làm gì thế?”
Diệp Huyền Tần: “Anh đi vệ sinh một lát đã, mọi người vào trong trước đi. Nghe lời, vào trong rồi trong đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
Từ Lam Khiết gật đầu.
Từ Nam Huyên bĩu môi: “Xí, sến súa chết đi được. Công khai thể hiện tình cảm trước mặt bàn dân thiên hạ, khinh bỉ, mặt dày mày dạn.”
Cái định mệnh… Diệp Huyền Tần hết chỗ nói thật rồi, cô có cần phải có thành kiến với tôi như thế, nhìn kiểu nào cũng không thuận mắt vậy không?
Biết thế tôi đã không dùng dự án Nghĩa An đó ra để hợp tác với cô.
Từ Lam Khiết dẫn Từ Nam Huyên và Lý Khả Diệu vào trong, Diệp Huyền Tần nhanh chóng tím một cái góc, mở ví tiền ra.
Trong túi tiền chỉ có chút tiền mặt và một tập chi phiếu, cũng chẳng có thứ gì đe dọa được đến tính mạng.
“Xem như cô biết điều.” Diệp Huyền Tần cười lạnh đóng ví tiền lại.
Thế nhưng vừa mới đóng lại thì anh lại chợt nghĩ tới điều gì đó nên cười xấu xa và mở ví tiền ra một lần nữa, bỏ áo mưa Sói Hoang đưa cho vào trong.
Sau đo anh bèn đi tìm Phạm Thúy Lan.
Chẳng mấy chốc anh đã tìm được cô ta một hàng ăn vặt ven đường.
Phạm Thúy Lan đang đứng mua xiên thịt dê.
Nếu như để người quen biết với Phạm Thúy Lan trông thấy cảnh này thì chắc sẽ giật mình rơi cả cằm xuống mất.
Một trong ba sát thủ mạnh nhất của tổ chức Tử Dạ lại lộ mặt ra ở đây, hơn nữa còn ăn quán vặt ven đường?
Diệp Huyền Tần sải bước đi nhanh về phía Phạm Thúy Lan.
Khi đi lướt qua người cô ta thì Diệp Huyền Tần lại vung tay lên, ví tiến nhanh chóng từ trong tay áo anh rơi xuống tay và anh dùng ngón trỏ cầm mợt góc chiếc ví, thoải mái vung lên, chiếc ví nhanh chóng rơi vào trong túi Phạm Thúy Lan không sai một li nào.
Tốc độ rất nhanh, thậm chí còn không làm ảnh hưởng đến tốc độ đi của Diệp Huyền Tần.
Từ đầu tới cuối, Diệp Huyền Tần không hề tiếp xúc với Phạm Thúy Lan và cô ta cũng không hề nhận ra rằng có một người vừa đi lướt qua mình.
Khả năng nín thở giấu sự tồn tại của Diệp Huyền Tần không phải là hạng xoàng.
Anh vào đến sàn đấu giá và tìm được đám người Từ Lam Khiết.
Từ Nam Huyên lại bất mãn càu nhàu: “Ha ha ha, mới đó đã giải quyết xong rồi á? Đừng có nói là thận anh không được tốt lắm nha?”
Diệp Huyền Tần: “…”
Tôi bỏ đi, mình không tức giận, mình không tức giận, mình không tức giận!
Cô ta là chị em của Lam Khiết, không thể đánh chết cô ta, không thể đánh chết cô ta, không thể đánh chết cô ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK