Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2331:

 

Diệp Huyền Tân nói: “Thế chủ quán cơm có biết chuyện anh cấu kết với ác ma trên núi Hoàng Sa không?”

 

Diệp Què nói: “Tôi chưa bao giờ nói cho ông ta biết nhưng tôi đoán là ông ta cũng đoán ra được một chút.”

 

Khốn nạn!

 

Độc Lang tức giận đá một cú, tạo ngay ra một cái lỗ trên mặt đất: “Không thể ngờ tới thời đại này rồi mà vẫn còn người tham tài làm hại tính mạng của người khác, đúng là to gan coi trời bằng vung”

 

“Anh, nhất định phải loại bỏ con ngựa hại đàn này, nếu không nhất định sẽ để lại hậu họa rất lớn”

 

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Được, đi thôi. Vẫn còn cách thời gian hành động mấy phút nữa, chúng ta nhân cơ hội này xử lý luôn chủ quán cơm”

 

Cả đám người hùng hổ đi tới quán cơm duy nhất ở trong thôn.

 

Diệp Què thở dài thườn thượt: “Người anh em, chú tự cầu phúc cho mình đi, anh không bảo vệ được chú nữa”

 

Cả nhóm người nhanh chóng đi tới trước cửa quán cơm.

 

Lúc này quán cơm đã đóng cửa, cánh cửa lớn đóng chặt.

 

Nhưng mấy người Diệp Huyền Tân vẫn có thể nghe thấy được tiếng ông chủ và một cô gái đang nói chuyện với nhau ở bên trong.

 

Chủ quán cơm nói: “Xung quanh đây thật sự không có gì vui cả, nơi vui nhất chắc chỉ có núi Hoàng Sa thôi”

 

“Không phải ông đang cố kích thích tôi đấy chứ, núi Hoàng Sa đó đúng là kích thích thật nhưng tôi nói cho ông biết những chuyện kỳ quái kia đều xảy ra trên núi Hoàng Sa”

 

Cô gái vội vàng hỏi nói: “Chú, chú có thể nói cho tôi biết núi Hoàng Sơn rốt cuộc là nơi như thế nào không?”

 

Chủ quán cơm nhìn xa xăm: “Nơi đó… hầy, thật không giấu gì cô, mấy con đường dẫn vào núi Hoàng Sa đều bị cát chặn hết rồi, chỉ còn duy nhất một con đường có thể đi vào trong đó. Nhưng một mình cô thì không vào được trong đó đâu, nhất định phải có người dẫn đường”

 

Cô gái vội vàng nói: “Có người dẫn đường cũng tốt. Vừa hay tôi đi một mình cũng sợ, có người dẫn đường đi cùng cũng được”

 

“Đúng rồi ông chủ, ông có biết ai dẫn đường được không thì giới thiệu cho tôi?”

 

Chủ quán cơm im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cảm thấy Diệp Què kia khá thích hợp để làm người dẫn đường cho cô. Anh ta là người lương thiện, hơn nữa giá tiền cũng rẻ”

 

Cô gái nói: “Cảm ơn chú đã giới thiệu, được tôi sẽ tìm anh ta để dẫn đường cho tôi. Chú, nhà của người dẫn đường đó ở đâu, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ta”

 

Ánh mắt ông chủ quán cơm nhìn về nơi xa: “Cô đi ra cửa rẽ phải, đi đến cuối đường, căn nhà đắp bùn đầu tiên chính là nhà anh ta”

 

Cô gái nói một câu cảm ơn ngọt ngào rồi đi ra ngoài.

 

Vừa mở cửa ra, cô đã phát hiện có cả một đám người đang đứng trước cửa, cô hơi giật mình sợ hãi.

 

“Các anh đứng ở cửa làm gì?” Giọng nói của cô gái mang theo vẻ trách móc.

 

Diệp Huyền Tân nói:”Cô gái, cô muốn tới núi Hoàng Sa sao?”

 

Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, sao vậy? Không phải các anh cũng đi tới núi Hoàng Sa đấy chứ? Các anh có muốn đi không?”

 

Diệp Huyền Tân nói: “Khuyên cô tốt nhất là không nên đi”

 

Cô gái tò mò hỏi lại: “Vì sao?”

 

Diệp Huyền Tân nói: “Sợ cô một đi không trở lại”

 

Cô gái nói: “Anh yên tâm, tôi đã tìm người dẫn đường rồi”

 

Diệp Huyền Tân nói: “Dẫn đường mà cô nói có phải tên Diệp Què không?

 

Đúng vậy.

 

Cô gái gật đầu: “Sao anh lại biết? Không lẽ người tên Diệp Què này rất nổi tiếng sao?”

 

Diệp Huyền Tân nhìn Diệp Què đứng bên cạnh: “Diệp Què, anh không định nói gì sao?”

 

Cô gái kinh ngạc hỏi: “Diệp Què? Anh chính là người dẫn đường đó?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK