Chương 1301
Hå?
Trình Bắc Phong và ông Sở đều ngơ ngác. khó khăn lắm mới lần được manh mối của Trần Hữu Lương, thế mà chưa hỏi được gì đã vô tội được thả, trong hồ lô của Thần Soái rốt cuộc đang bán loại thuốc gì chứ!
Ông Sở không cam tâm: “Thần Soái, hơn chục ngàn anh em của đội đột kích Bảo Biển đã chết trong tay anh ta.”
“Bây giờ anh lại thả anh ta ra là có ý gì đây?” Diệp Huyền Tần: “Đừng gấp, nghe tôi nói đã.”
“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, là Hòa Mạnh Trường của phủ Thân Vương ra lệnh điều Trình Bắc Phong từ khu chiến đấu Bắc Cương về Thủ Đô.”
“Cũng có nghĩa là người ra tay truy kích tôi chắc chắn là do Hòa Mạnh Trường sắp xếp rồi.”
“Còn nữa, Trần Hữu Lương từ một người lính lác quèn cho đến địa vị cao quý ngày hôm nay đều do Hòa Mạnh Trường có công đề bạt.”
“Sự thật cho thấy ông chủ đứng sau lưng Trần Hữu Lương cũng là Hòa Mạnh Trường.”
“Năm xưa là Hòa Mạnh Trường ra lệnh cho Trần Hữu Lương giết hại đội đột kích Bảo Biển đấy.”
“Nếu như Trần Hữu Lương đã mang toàn bộ sự việc nói cho chúng ta biết thì tất nhiên được vô tội thả ra rồi.”
Trần Hữu Lương buột miệng mắng: “Hòa Mạnh Trường gì chứ, tôi hoàn toàn không hề quen biết.”
“Còn nữa tôi nói hết toàn bộ sự việc cho anh nghe lúc nào chứ, anh đừng có nói năng lung tung!”
“Những lời này mà anh cũng tin sao?” Diệp Huyền Tân nói: “Chúng tôi tất nhiên là không tin nhưng chúng tôi thả anh ra thì ông chủ Hòa Mạnh Trường của anh sẽ tin là anh đã phản bội ông ta!”
“Nếu không sao chúng tôi lại đột nhiên thả anh ra chứ?”
“Anh nói xem phản bội Hòa Mạnh Trường sẽ có kết quả gì hả?”
Ông Sở và Trình Bắc Phong bốn mắt nhìn nhau với vẻ khóc cười không xong, Thần Soái quả là hiểm độc đó.
Đây là đang cố tình ly giản họ sao.
Trần Hữu Lương tức đến mức phát điên, ngài đường đường là Thần Soái đó, sao lại dùng cách bỉ ổi như thế chú!
Ông Sở buông Trần Hữu Lương ra: “Bây giờ anh có thể đi rồi.”
“Rất hân hạnh anh có thể quy thuận Thần Soái!” Trần Hữu Lương tất nhiên là không chịu đi.
Một khi anh ta bình an rời khỏi khoang tàu thì Hòa Mạnh Trường chắc chắn sẽ nghi ngờ Trần Hữu Lương khai hết mọi thứ đề đổi lấy sự tự do, Đến lúc đó người nhà mình cũng không được yên thân!
Làm thế nào đây?
Mình phải làm thế nào đây?
Diệp Huyền Tần quăng cho anh ta cái điện thoại trước đó đã tịch thu. “Đúng rồi, lúc nãy có một cô gái gọi đến tìm anh đấy.”
“Tôi đã cho người âm thầm bảo vệ cô ấy rồi.”
Trần Hữu Lương thấy số điện thoại bất giác run rẩy toàn thân.
Đó là số điện thoại của con gái anh ta.
Trần Hữu Lương ngẩng đầu lên và hẳn học nói: “Anh…anh đã làm gì con gái tôi rồi?” Diệp Huyền Tân nói: “Không làm gì cả, chỉ là âm thầm bảo vệ thôi.”
“Nếu anh nói thật thì tôi đảm bảo gia đình anh sẽ bình an vô sự.”
“Nếu không người của tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn Hòa Mạnh Trường ra tay với người nhà anh thôi.” Trần Hữu Lương lại chìm vào trong suy tư, anh ta đang xem xét thiệt hơn. Rất lâu sau đó anh ta mới ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ tôi muốn đảm bảo gia đình tôi được an toàn.”
“Các anh hãy đưa họ đến một nơi.” Diệp Huyền Tần: “Nơi nào?”
Trần Hữu Lương nói: “Một tòa chung cư ở thánh đường Phật Quốc.
Anh ta chuyền cho Diệp Huyền Tần một tờ giấy có ghi địa chỉ cụ thể.
Diệp Huyền Tần nói: “Không thành vấn đề.”
Anh gọi một cú điện thoại: “Hãy đưa người nhà Trần Hữu Lương đến Phật Quốc, địa chỉ cụ thể tôi sẽ lập tức gửi cho cậu.” Thánh đường Phật Quốc có lẽ là nơi tránh nạn Trần Hữu Lương sớm chuẩn bị sẵn cho người nhà của mình, chính là để ứng phó trường hợp như hôm nay.
Sắp xếp sẵn đường thoát thân chính là hiện tượng thường thấy trong giới chính trị ở Đại Hạ.
Diệp Huyền Tân sau khi gửi xong địa chỉ thì nói: “Bây giờ có thể nói được rồi chứ.”
Trần Hữu Lương lắc đầu: “Không được, trước khi chắc chắn người nhà của tôi đã đến nơi an toàn thì tôi không thể nói.”
Sức nhẫn nại của Diệp Huyền Tần bị tiêu hao: “Anh đang nghi ngờ sự uy tín của Thần Soái sao?”
“Vả lại bây giờ anh có tư cách trả giá với tôi sao?”