Chương 1697
Lão trưởng thôn và Chiến thần Côn Luân thầm chậc lưỡi. Xa xỉ, dùng kình khí để sưởi ấm thật sự quá xa xỉ rồi. Một chút kình khí của hai người bọn họ còn không đủ để chiến đấu nữa, sao có thể để sưởi ấm lãng phí như vậy được. Không có sự ràng bộ của băng nên tốc độ di chuyển của bọn bọ cũng tăng nhanh lên một chút.
Tiếp tục đi khoảng thêm một phút thì Diệp Huyền Tần đột nhiên dừng bước: “Đứng lại.
Mọi người vội vàng dừng lại rồi cảnh giác hỏi: “Anh, sao vậy?”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Độc Lang, bóng người đó đi bằng hai chân sao?”
Độc Lang không biết nên khóc hay cười nói: “Anh, anh nghĩ gì vậy chứ. Bóng người đó bay dưới đất đấy.”
Diệp Huyền Tần có chút trầm ngâm: “Ừ, ở đây ngoài bóng người là Lý Hồng Phúc ra vẫn còn một người khác nữa.”
Người khác? Cả ba người nghi ngờ nói: “Thần Soái, sao anh biết được.”
Diệp Huyền Tẫn chỉ xuống đất nói: “Mọi người nhìn xem.”
Cả ba nhìn xuống đất thấy trên đất có ba cặp “chân băng”. Ba cặp chân bằng này giống hệt như của Lão trưởng thôn và Chiến thần Côn Luân để lại, đều là dùng kình khí để cởi bỏ lớp băng trên chân ra. Đám người không khỏi căng thẳng: “Ai có thể xuất hiện ở nơi hoang vắng này cơ chứ?”
Diệp Huyền Tần nói: “Người kia để lại dấu chân, chúng ta cứ dựa theo dấu chân đó mà đuổi theo thôi.”
Đám người đuổi theo dấu chân đi về phía trước, may là dấu chân này cũng hướng với bóng người, bọn họ chỉ cần đi về một hướng, không nhất thiết phải tách nhau ra để hành động. Đợi đến khi trời tối, bóng người và Lý Hồng Phúc dừng lại nghỉ ngơi, đám người Diệp Huyền Tần cũng dừng lại. Gần đây có một mảng trắng xóa đều là núi tuyết, tuyết đọng trên đất dày độ một mét, bọn họ ẩn mình dưới tuyết, không lo sẽ bị bóng người và Lý Hồng Phúc phát hiện ra. Độc Lang dùng sóng điện vô tuyến định vị vị trí một lúc rồi nói với Diệp Huyền Tần: “Anh, nơi này cách doanh trại Bắc Cương của chúng ta, cũng chính là đường biên giới chưa đầy trăm km. Đối phương không phải là muốn đến doanh trại của chúng ta đấy chứ.”
Diệp Huyền Tần nói: “Có khả năng là như vậy, bọn họ cũng có khả năng muốn chạy ra khỏi biên giới, nói không chừng bọn họ có hợp tác với thế lực nước ngoài!”
Độc Lang nói: “Anh, hay là bây giờ chúng ta thông bảo với chiến sĩ Bắc Cương chuẩn bị chiến đấu?
Tránh để cho bóng người và Lý Hồng Phúc thật sự muốn chạy ra khỏi biên giới Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút rồi gật đầu Độc Lang vừa mở máy vô tuyến lên thì lại nhận được một tín hiệu vô tuyến khác, tín hiệu này có chút hôn độn, có điều vẫn có thể miễn cưỡng nghe thấy được vài câu “Chiến sĩ Bắc Cương”
“Tất cả nghe lệnh chuấn bị chiến đấu Đám ngươi ngẩn người ra, có ai đó đang ra lệnh cho chiến sĩ Bắc Cương! Là ai? Diệp Huyền Tân không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức giải phóng kình khí để do thám xung quanh. Rất nhanh anh đã phát hiện ra gì đó liền nói: “Mau đi theo tôi!
Diệp Huyền Tần nói xong liền tiến vào trong ổ tuyết, dùng khí kinh làm sạch tuyết ở trước mặt rồi nhanh chóng đi về phía trước, đám người Độc Lang theo sát phía sau. Đi được mươi phút Diệp Huyền Tần đã tìm thấy được một ổ tuyết, trong ổ tuyết là ba người đang nằm ngổn ngang trên đất để nghỉ ngơi.
Ba người nhận ra có người lạ đến liền giật mình: “Ai đó?
Diệp Huyền Tần nói: “Là tôi!”
Hai bên nhìn rõ nhau xong liền thả lỏng người ra đồng thời cũng mừng rỡ như điên. Ba người này không phải là ai khác mà chính là Sát Lang, ông Sở và Bất Chí. Diệp Huyền Tân cử ba người này đi truy bãt bố vợ của Lý Lặng cũng chính là Lý Hồng Phúc: Bây giờ bọn họ xuất hiện ở đây cũng chính là đi theo Lý Hồng Phúc đến.