Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 1870

Anh đành phải vào trong phòng ngủ. Đám người kia tốt nhất đừng có làm cái gì quá đáng, nếu không Diệp Huyền Tần nhất định sẽ ra tay.

“Rầm, rầm, rầm!”

Cửa phòng bị đập càng lúc càng dữ dội, cứ như muốn đập vỡ cánh cửa ra.

Tổng Thanh Nhàn vội vàng chạy ra mở cửa. Bên ngoài đang có bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng.

Cả bốn người đều cơ bắp cuồn cuộn, toàn thân tỏa ra khí thế con nhà võ.

Không nghi ngờ gì nữa, bọn chúng chính là những võ sĩ hàng thật giả thật.

Không phải cái loại du côn lưu mạnh, tép riu như mặt sẹo có thể so sánh được.

Cửa phòng vừa được mở ra, bọn chúng lập tức lách người vào rồi thuận tay khóa trái cửa lại.

Bốn gã võ sĩ vào phòng rồi tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống hút thuốc, ánh mắt càn rỡ không kiêng nể gì cảđánh giá Tống Thanh Nhàn. Không lâu sau cả căn phòng ngập tràn khói thuốc lá làm Tổng Thanh Nhàn bị sặc ho khan liên tục.

Đương nhiên chút ít tra tấn này chẳng thấm vào đầu nếu so với tra tấn về mặt tinh thần.

Trong mắt của Tổng Thanh Nhàn, bốn gã này không hề có ý tốt, ánh mắt dâm đãng kinh tởm, làm đầu Tổng Thanh Nhàn như muốn nổ tung.

Cô ta có thể tưởng tượng được kết quả của bản thân mình sắp tới sẽ thê thảm như thế nào.

Bốn gã võ sĩ này sau khi vào phòng vẫn không nói lời nào khiến bầu không khí trong căn phòng vô cùng áp lực, khủng bố Cuối cùng vẫn là Tống Thanh Nhàn nói trước.

“Các người là ai, tới chỗ này làm gì?”

“Phốc!”

Bốn gã võ sĩ bật cười ra tiếng.

Gã võ sĩ dẫn đầu có hình xăm trên người đùa giỡn nói: “Cô Tống, cô giả vờ không hiểu là có ý gì? Cô không biết bọn tôi là ai, không đoán ra bọn tôi đến đây vì chuyện gì à?”

“Cô nói thật đi, người tình đó của cô đang ở đâu?”

Tống Thanh Nhàn vờ như không hiểu nói: “Người tình gì? Tôi không biết.”

“Mẹ kiếp!”

Gã võ sĩ xăm mình giận tím mặt mắng to một câu rồi đập mạnh lên bàn trà.

Cả mặt bàn rạn nứt loang ra như một cái mạngnhiên.

Gã võ sĩ có hình xăm gào lên: “Tên đàn ông làm anh em tao bị thương đang ở đâu? Hôm nay mà không giao ra thì mẹ nó mày cũng đừng nghĩ có thể sống được.”

Tổng Thanh Nhàn nơm nớp lo sợ: “Anh… Anh nói là người khách nam kia sao…”

“Tôi và anh ta thật sự không quen, hôm nay anh ta chỉ là đứng ra bênh vực cô gái yếu đuối như tôi thôi.”

“Đủ rồi.”

Bốn gã võ sĩ nhao nhao đứng dậy, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt bỉ ổi, xấu xa đánh giá Tổng Thanh Nhàn từ trên xuống dưới.

“Nếu cô đã để gã người tình chạy mất thì chỉ có thể tự mình đến chịu cơn giận của bọn này thôi.”

Bốn tên võ sư đóng cửa cẩn thận, kéo rèm lại rồi từ từ đến gần Tống Thanh Nhàn.

Gương mặt cô ta thoắt cái đã trắng bệch, liên tục lùi lại: “Các người… Các người muốn làm gì?”

“Dám làm chuyện bậy bạ, tôi… Tôi sẽ la lên đó.”

“Ha ha ha.” Bốn người điên cuồng cười to.

“Cô la lên đi. Cô la càng to bọn này càng hưng phấn.

“Nhà họ Lục có lệnh, cô dám thông đồng với người khác, làm mất mặt đàn em của nhà họ Lục, vi phạm mệnh lệnh của nhà họ Lục, bây giờ phạt cô hầuhạ dưới háng của bọn này.”

“Đương nhiên cô phải hiểu là, hầu hạ dưới háng của bọn này cùng với việc giết cô không khác nhau là mấy. Bởi vì từ trước đến giờ không có một người đàn bà nào có thể thừa nhận sự tức giận dưới háng của bọn này, ha ha.”

Tổng Thanh Nhàn bị dọa điên rồi. Cô ta quay người định trốn.

Nhưng mà bốn gã võ sĩ như dã thú đã xông lên giống như muốn xé nát Tổng Thanh Nhàn.

Gã có hình xăm thậm chí còn giáng một cú vào huyệt thái dương của cô ta.

Lúc này Tổng Thanh Nhàn toàn thân mềm nhũn như sợi mì ngồi phịch trên mặt đất.

Trong phòng ngủ, Diệp Huyền Tần nghe Tổng Thanh Nhàn kêu thảm thiết, giận dữ nắm chặt hai tay thành đấm.

Giờ phút này sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được.

Anh quyết định ra tay.

Một đôi tay nhỏ bé, non nớt chợt ôm lấy chân anh.

Diệp Huyền Tần cúi đầu phát hiện bé Phương Như bị dọa đang run lên bần bật.

Bé Phương Như đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn chăm chú Diệp Huyền Tần, trong ánh mắt còn lóe lên ánh nước.

Cô bé đau khổ cầu xin: “Chú ơi, chú giúp Phương Như mở cửa để Phương Như ra ngoài cứu mẹ được không?

Diệp Huyền Tần lúc này mới để ý đến nắm đấm cửa của căn phòng này được cố ý thiết kế cao hơn bình thường Phương Như nhỏ như vậy sẽ không có cách nào mở được cửa phòng ngủ €ó thể thấy được chuyện như vậy không phải chỉ xảy ra một lần Tống Thanh Nhàn không muốn con gái ra ngoài giúp mình nên mới cố ý làm nắm đấm cửa cao lên như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK