Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1588

Bốn môn phái võ thuật lâu đời lớn có bị tiêu diệt nhiều lần thì các phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền cũng tuyệt đối không được để lọt ra ngoài!

Những phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền này đều là do bốn môn phiệt ẩn thế lớn truyền lại cho môn phái võ thuật lâu đời.

Là nền tảng chỗ đứng của môn phiệt ẩn thế ở Đại Ha!

Chính vì những phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền mà Đại Hạ mới không dám ra tay với bốn môn phiệt ẩn thế lớn.

Nếu như phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền bị lộ ra ngoài, Đại Hạ chắc chắn sẽ động vào bốn môn phiệt ẩn thế lớn. “Đồ khốn!” Kinh Vương gần như suy sụp: “Lập tức chuẩn bị trực thăng đến trước trường thi võ khảo Thủ Đô!”

“Vâng!”

Người trợ lý vội vàng chuẩn bị trực thăng.Kinh Vương ngay lập tức lấy điện thoại ra, liên lạc với các đồng sự. “Ba mươi tư sử Thủ Đô, lập tức xuất phát đến trước trường thi Thủ Đô.”

“Ba đội kỵ binh lớn, lập tức đến trước trường thi võ khảo Thủ Độ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”

“Ba tổ chức sáu bộ phận, các vị lãnh đạo, lập tức đến gặp tôi ngay…

Trực thăng của Kinh Vương đã đến thắng trường thi võ khảo.

Tại hiện trường võ khảo, kỳ thi võ thuật thống nhất đang được tiến hành một cách trật tự.

Nói về võ khảo. Trên thực tế, họ là những con cháu nòng cốt của bốn môn phái võ thuật lâu đời lớn, dâng tặng các phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền để bảo vệ mạng sống của mình.

Chlà đáng thương cho những con cháu ngoại môn của bốn môn phái lớn.

Bọn họ không đủ tư cách để biết về các phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền, chcó thể bị đánh đến sống dở chết dở, thậm chí còn mất mạng.

Ba chưởng môn phái còn sống sót sớm đã tuyệt vọng từ lâu.

Bọn họ biết rằng không thể cứu vãn được nữa, cách duy nhất để bảo vệ mạng sống là đưa người nhà bỏ chạy.Nhưng người của Thần Soái lại trông coi quá chặt.

Ngoài ra, Đội quân Sát Lang đã phong tỏa phòng thi đến mức con kiến cũng không chui lọt.

Họ muốn trốn thoát, hoàn toàn không thể Trong lúc bế tắc, Chung Thiên Thanh chcó thể quyết định gọi điện về cho gia đình, bảo vợ con bỏ chạy đi.

Nhưng Diệp Huyền Tần thậm chí còn không cho ông ta cơ hội để gọi điện thoại. Anh bằn ra một cây kim bạc trúng vào lòng bàn tay Chung Thiên Thanh khiến điện thoại rơi xuống đất.

Diệp Huyền Tần lấy điện thoại của mình ra, liên lạc với Tham Lang ngay tại chỗ. “Tham Lang, dẫn Tham Tự Lang Quân của cậu bao vây trại căn cứ của bốn môn phái lớn, một con ruồi cũng không thể bay lọt.”

Tham Lang: “Em hiểu rồi!”

Ba chưởng môn phái lớn càng tuyệt vọng hơn. Đúng lúc này, một chiếc trực thăng bay qua đầu mọi người.

Một bóng người mạnh mẽ nhảy từ trên trực thăng xuống.

Sau khi ông ta tiếp đất, gây ra một trận động đất nhỏ.

Càng gây ra cảm giác chấn động lớn trong lòng mọi người.

Người này không thể là ai khác ngoài Kinh Vương.Kinh Vương liếc nhìn hiện trường, tim như chùng xuống.

Chưởng môn bốn môn phái lớn, người thì chết, người thì bị thương, trông rất khốn đốn.

Con cháu của bốn môn phái lớn cũng vô số người chết và bị thương giống như thế, khắp nơi hỗn loạn.

Những con cháu nòng cốt từng người một được gọi riêng vào phòng nghỉ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đang giao nộp các phương pháp luyện thuốc hoặc kỹ năng chiến đấu cổ truyền.

Ngay lúc này, trong lòng Kinh Vương chcó duy nhất một suy nghĩ.

Đó là xông vào phòng nghỉ, đánh chết những con cháu nòng cốt này.

Khi Kinh Vương đến, ba chưởng môn lớn cũng không có phản ứng gì.

Cứ cho là Kinh Vương có thể áp chế được Diệp Huyền Tần thì thế nào chứ?

Cuối cùng thì kết cục của bọn họ vẫn là cái chết mà thôi.

Bọn họ đã để lộ các phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền, Kinh Vương và bốn môn phiệt ẩn thế lớn tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ đâu.

Kinh Vương lạnh nhạt nhìn Diệp Huyền Tần: “Thần soái Diệp Huyền Tần, cậu thật to gan!”

“Cậu không nhận Kinh Vương Lệnh, còn làm sứ giả của tôi bị thương. Đạo lý gì thế?”

Diệp Huyền Tần: “Ông là Kinh Vương, còn tôi là người ở chiến khu Bắc Cương, ông không có quyền quản lý tôi”

Sứ giả của ông nói năng lỗ măng, không tôn trọng tôi. Tôi đã giúp ông dạy dỗ sứ giả miễn phí, ông nên cảm ơn tôi mới đúng chứ.”

Kinh Vương: “Hừ, đường đường là Thần soái mà dám càn quấy, cậu đúng là trò cười của giới võ thuật.”

Đến khi tôi xử lý xong việc thì chính rồi tôi sẽ tính toán rõ với cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK