Chương 1876 : Tống Thanh Nhàn rời đi
Cô ta lấy giấy bút ra, để lại trên bàn một mảnh giấy: Anh Diệp, nếu tôi không trở về làm phiền anh đưa Phương Như đến Bắc Tân Cương, để cô ấy làm lính.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!
Tống Thanh Nhàn!
Trên thế giới này cũng chỉ có Bắc Tân Cương mới có thể bảo vệ một mạng này của Phương Như.
Tống Thanh Nhàn rưng rưng nước mắt rời đi.
Cô ta xuống lầu trước, muốn nhìn bốn tên võ sĩ bị ngã chết kia.
Nhưng mà cô ta không tìm thấy xác của bốn tên võ sĩ đó đâu, thậm chí cả một vệt máu trên mặt đất cũng không tìm thấy. Chẳng lẽ Diệp Huyền Tần đã cử người đến dọn dẹp rồi? Sao lại không nghe thấy chút tiếng động nào.
Dù cho có xử lý sạch sẽ thi thể thì thế nào? Lão Lục không phải kẻ ngốc, chắc chắn ông ta có thể truy cứu đến trên đầu bọn họ, cơ bản là bọn họ chạy không thoát.
Lần này cô ta không thể không đi.
Cô ta lái chiếc xe điện của mình chạy thẳng đến trang viên Tinh Hà.
Trang viên Tinh Hà rộng bốn mươi héc ta, bên trong có đầy đủ các loại phương tiện, thậm chí còn có cả một sân golf, xa hoa đến tột cùng.
Một số người còn gọi nơi này là “Trang viên Hoàng gia”.
Chủ của trang viên Tinh Hà này là Lão Lục Mặc dù bây giờ đã là đêm khuya nhưng trang viên Tinh Hà vẫn sáng rực rỡ.
Tống Thanh Nhàn biết, tám chín phần mười chuyện bốn tên võ sĩ bị giết” là do Lão Lục sắp xếp.
Cửa lớn đóng chặt, Tống Thanh Nhàn bước lên chuẩn bị xoay người bay qua cửa lớn.
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm đến cửa, đột nhiên có một bóng đen nhảy từ góc tối bên cạnh ra, trường kiếm trong tay hắn đặt trên cổ Tống Thanh Nhàn.
“Người tới là ai, mau báo tên họ Giọng nói Tống Thanh Nhàn run rẩy kịch liệt: “Tôi… tôi là Tống Thanh Nhàn”
“Tôi đến tìm Lão Lục”
Cái bóng đó cười âm u dữ tợn: “Hóa ra là cô Tống, Lão Lục đợi lâu rồi, mời qua đó” Tim Tống Thanh Nhàn khẽ nhảy lên.
Lão Lục đợi lâu rồi?
Xem ra Lão Lục đã biết bốn tên võ sĩ kia đã chết ở nhà mình rồi. Hôm nay, cô ta sẽ rất bi thảm.
Bóng đen áp giải Tống Thanh Nhàn đi đến tòa nhà chính của trang viên Tinh Hà, Trung Nghĩa Đường. Lúc này đây, Trung Nghĩa Đường xa hoa rộng lớn chật kín người. Ngồi ở chủ tọa là Sơn Dương Hồ, chính là nhân vật trung tâm Lão Lục.
Hai bên trái phải là trợ thủ đắc lực của ông ta, mười tám vị La Hán.
Ngoài ra còn có ba bốn mươi người khác, đều là những võ sĩ danh xứng với thực, thực lực cường hãn.
Chỉ riêng đội ngũ này đã có thể sánh với hơn nghìn con ngựa. Đây cũng là chỗ dựa xưa nay của Lão Lục. Ở trung tâm Trung Nghĩa Đường có mấy người nằm ngổn ngang. Thật bất ngờ đó là đám người anh Hùng mặt thẹo bị Diệp Huyền Tần phế đi ở quán bar hôm nay.
Người này so với người kia còn thảm hơn, đặc biệt anh Hùng mặt thẹo là thảm nhất.
Cẳng chân của anh ta bị Diệp Huyền Tần đánh cho dập nát, thậm chí còn có không ít xương đâm xuyên qua da thịt lộ ra ngoài.
Đêm khuya Lão Lục khẩn cấp gọi đám người này tới là vì bị mất liên lạc bốn võ sĩ ông ta cử đi tìm Tống Thanh Nhàn.
Điều này khiến người từ trước đến nay luôn thận trọng, Lão Lục, đánh hơi được một cổ hơi thở nguy hiểm nồng đậm. Ông ta suốt đêm triệu tập mọi người đến để bàn bạc cách đối phó.
Trợ thủ của ông ta vẫn đang cố gắng liên lạc với bốn vị võ sĩ.
Mọi người nín thở tập trung suy nghĩ, một hồi im lặng.
Lão Lục nhỏ giọng dò hỏi: “Tình hình thế nào? Vẫn không liên lạc được sao?” Trợ thủ của ông ta lắc đầu: “Thực xin lỗi Lão Lục, vẫn không liên lạc được”
Rít!
Lão Lục hít một ngụm khí lạnh: “Xem ra bọn họ là lành ít dữ nhiều rồi”
“Người được cửa đi điều tra tình hình đầu, có báo tin tức gì về không?”
Trợ thủ nói: “Lão Lục chờ một chút, tôi lập tức liên hệ với bên đó” Trợ thủ lại gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, trợ thủ nói nhỏ: “Lão Lục, tình huống có hơi khó giải quyết.”
“Nói!” Lão Lục nói chắc như đinh đóng cột.
Trợ thủ nói: “Vừa rồi người của chúng ta phát hiện có vết máu ở tầng dưới trong nhà của Tống Thanh Nhàn, cùng với những thứ bên người của bốn vị võ sĩ, có lẽ bốn vị võ sĩ bị rơi từ trên lầu xuống mà chết”
“Theo tôi suy đoán, rất có thể Tống Thanh Nhàn đã tìm người đàn ông kia đến giúp đỡ Rít!
Hiện trường lại vang lên một đống tiếng hít khí lạnh.